Bình minh vừa hé đã kéo theo một cơn mưa tuyết dai dẳng, làm bụi tuyết lất phất rơi trên mi ai trĩu nặng.
Kỳ Họa Niên đứng lặng người bên ngoài hành lang. Sau lưng cậu là cơn mưa tuyết phủ dày trên mái nhà, lan can, vuốt qua cả mái tóc đen nhánh rũ rượi của cậu. Xung quanh là biển người hối hả vây cuồng, nhưng chẳng thể khiến ánh mắt đờ đẫn của cậu tỉnh táo trở lại.
Cánh cửa màu trắng trước mặt rặt như một vách tường thành khổng lồ, ngăn cách bước chân của cậu tiến đến gần đến với người mà mình yêu thương nhất trên đời này. Cánh cửa ở ngay phía trước, thế nhưng cậu chẳng thể nào mở nó ra và mỉm cười như mọi hôm được nữa.
Trong phòng bệnh vọng ra từng hồi bước chân vội vã không ngừng di chuyển, cùng với giọng nói căng thẳng cực độ của bác sĩ.
“Tiếp tục làm *CPR”.
“Bác sĩ, bệnh nhân vẫn không có nhịp tim.”
“Đưa tôi máy sốc điện. Kích điện 200V.”
“200V lần một.”
“200V lần hai.”
“Tăng lên 300.”
“300V lần một.”
“300V lần hai.”
“Bác sĩ, thời gian cấp cứu đã hơn ba mươi phút rồi.”
Kỳ Họa Niên không nghe thấy những gì đang diễn ra bên trong, trong đầu cậu thấp thoáng ngân lên những giai điệu quen thuộc, những lời ru êm đềm ngọt ngào của Ninh Diễn Hòa, sau cùng là thanh âm bi thống ấy đã thẳng thừng giết chết trái tim ấm nóng của cậu.
Tít—–.
Kỳ Họa Niên bần thần ngẩng đầu nhìn lên, như một linh cảm mạnh mẽ xuyên qua khối óc, cậu nhìn thấy cửa phòng bật mở nhưng không thấy nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/1670353/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.