Vết roi vẫn còn hằn dấu trên mông khiến Chương Hiểu gặp khó khăn trong việc đi lại. Giữa trưa, vì Sở Quân không có nhà nên cậu đã gọi thức ăn ngoài, lúc đồ ăn giao tới còn phải cắn răng mặc quần ra cửa lấy cơm. Cậu không thể ngồi, chỉ đành đứng cạnh bàn ăn xúc từng muỗng một. Dự định ban đầu vốn dĩ là sớm tìm công việc, nhưng với tình hình hiện tại e rằng phải đợi vết thương lành lại mới có thể bắt đầu.
Hơn nữa... Chương Hiểu cúi đầu nhìn đũng quần, bỗng chốc im lặng.
dương v*t đã bị khóa lại bằng một thứ trông như lồng chim kim loại, đó là thứ Sở Quân buộc cậu phải đeo trước khi rời nhà vào sáng nay. Hắn còn nói cậu phải nhanh chóng làm quen với món đồ kim loại này. Lời vừa dứt cậu đã nhận ra ẩn ý của hắn, e rằng cậu sẽ không thể tháo nó ra trong thời gian ngắn, không biết liệu bản thân có thể tập thành thói quen ra đường với món đồ chơi này không.
Cơm nước xong, cậu lại thành thật bò lên giường nằm sấp. Cậu đã khiêu khích quyền uy của Sở Quân, cũng nhận được hậu quả mà bản thân mong muốn. Cậu cần được quản thúc, cần được quan tâm. Hiện tại, cậu đã chuyển đến nhà hắn ở, có thể cùng chủ nhân sớm chiều ở chung tất nhiên là một chuyện hạnh phúc, song tâm lý cậu vẫn không yên, lo sợ một ngày nào đó bị ép phải dọn ra ngoài.
Sau khi vết thương lành, hai người cũng dần bắt đầu lại một ít trò chơi. Sở Quân mua một chiếc lồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-cao-got-mau-do/884002/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.