Mở mắt, thứ đầu tiên xuất hiện chính là một góc trần nhà.
Chương Hiểu cảm thấy cơ thể có hơi lạ, trong người như có dòng dung nham len lỏi khắp các bộ phận, thiêu đốt hai lá phổi thành dụng cụ thổi lửa, trong mũi và miệng đều là tro tàn đắng chát.
Một bàn tay cầm khăn lạnh chườm lên trán cậu. Chương Hiểu khó khăn xoay đầu, chiếu vào mắt là Sở Quân đang ngồi trong căn phòng tối, gương mặt đượm vẻ tiều tụy hiếm thấy.
"Khụ, khụ khụ."
Cốc nước được đặt trước miệng. Uống hết một cốc, cuối cùng cậu cũng lấy lại giọng nói của mình.
"Chủ nhân..."
"Tôi ở đây. Em đang sốt, ăn chút gì đã rồi uống thuốc." Sở Quân nâng cậu dậy rồi để người dựa vào đầu giường. Động tác vô cùng dịu dàng.
Đèn ngủ nhỏ được bật lên, phát ra ánh sáng dịu nhẹ trong bóng tối.
Hắn bưng một chén cháo thịt nạc và trứng muối đã được bảo quản ở nhiệt độ thích hợp, cầm thìa đút từng muỗng cháo cho cậu. Trong trí nhớ của mình, cậu chưa bao giờ được người khác đút ăn. Cậu được thương mà lo, nuốt từng ngụm cháo một.
"... Em có biết phải chăm sóc người bệnh thế nào không?" Bỗng, Sở Quân lên tiếng hỏi.
"Dạ?"
"Đổi khăn lạnh với ăn mấy thứ dễ tiêu đều là cái tôi tra được trên mạng. Em còn cần tôi làm gì không?"
Hóa ra từ đó đến nay hắn chưa từng chăm sóc người bệnh... Cháo thịt nạc và trứng muối ủ ấm dạ dày Chương Hiểu. Cậu dang tay, nói: "Còn cần cho người bệnh một cái ôm."
Mới vừa rồi bầu không khí hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-cao-got-mau-do/883999/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.