Tấm gương hình vuông phản chiếu căn phòng mờ tối. Trong tủ bên tường bày các loại đạo cụ điều giáo khác nhau. Trung tâm căn phòng là một chiếc giường tra tấn với lan can bằng sắt rèn. Âm thanh cơ thể va chạm và những tiếng rên rỉ đứt quãng vang vọng trong phòng. Chiếc giường tra tấn đung đưa, những sợi dây xích treo trên giường thỉnh thoảng phát ra tiếng "leng keng". Giữa tấm gương là hình ảnh hai người đàn ông đang giao hợp. Sở Quân ôm Chương Hiểu vào lòng, tiến vào từ sau lưng. Hắn tách đùi cậu mở rộng ra hai bên, đối diện với gương, để cậu nhìn rõ cảnh được phản chiếu. Nhìn bản thân rên rỉ, dằn vặt, vặn vẹo vì tình dục, toàn thân ửng hồng. Vòng cổ trói buộc ngang cổ tỏ rõ thân phận của cậu. Cơ ngực và vùng bụng phủ đầy dấu hôn và vết bầm. Miệng huyệt phun ra nuốt vào dương v*t thô to, đỏ ửng màu lựu chín như Sở Quân đã đoán trước. "Ưm... Ha a..." Mỗi một hơi thở đều thấm đẫm hơi nóng thiêu đốt từ sâu trong cơ thể truyền đến, hỗn hợp mồ hôi và nước mắt trượt dài trên má. gậy th*t to lớn không biết mệt mỏi tàn phá hậu huyệt, nơi giao hợp dinh dính như trét một lớp hồ, chất lỏng từ bên trong trào ra trở thành đồng phạm cùng Sở Quân công thành đoạt đất. Hắn không chạm vào phía trước của cậu, khoái cảm tích tự trong hậu huyệt lại không đủ để làm cậu xuất tinh. Chương Hiểu đã cao trào một lần, đã đến lúc phải học cách nhẫn nhịn. Cậu thở hổn hển như vừa chạy loạn, cổ họng khàn đặc và khát nước. Cậu thấy mình như đã cạn kiệt sức lực. Cuộc làm tình này như không có hồi kết, cậu thật sự mong Sở Quân nhanh chóng bắn, giải thoát cậu khỏi nhịp điệu hỗn loạn này. "Em chưa từng được huấn luyện mặt sau, nhưng tôi hi vọng em có thể làm được... Bởi tôi muốn nhìn em cao trào bằng lỗ sau." Cậu nghe hắn nói. Sở Quân tạm thời rút khỏi cơ thể cậu, sau đó dùng thắt lưng và dây xích trói cậu lại. Lúc bấy giờ, cơ thể vốn đã bị đâm đến không còn sức được nâng lên, hai chân ép sát vào người tạo thành hình chữ V, túi tinh và lỗ nhỏ sưng đỏ hoàn toàn bại lộ. Hắn bóp đùi cậu, cứng rắn đâm vào lần nữa, nặng nề đánh vào nơi sâu nhất. Vách thịt dần dần quen với cảm giác đau xót khi dương v*t cọ xát, sau đó bắt đầu co rút tự nhiên, đón ý hùa theo mỗi lần chuyển động. Lồng ngực cậu lên xuống liên tục, thắt lưng siết chặt cơ thể, mỗi một lần va chạm đều khiến cậu có chút ngạt thở. Khoái cảm mà hậu huyệt mang tới vẫn chưa đủ, cậu muốn sờ phía trước lại phát hiện hai tay bị trói chặt, cơ thể vặn vẹo làm bụng và đầu v* ma sát với thắt lưng và dây xích, tham lam tận hưởng từng cơn cực khoái. Sở Quân đang cùng cậu hơn thua, sau mỗi lần thúc mạnh sẽ chậm lại đôi lúc, dường như để giảm bớt khoái cảm. Hắn muốn đâm cậu đến triệt để, buộc cậu phải nhớ kĩ ai là người đầu tiên làm cậu cao trào bằng mặt sau như kĩ nữ. Hai từ an toàn quẩn quanh trong cổ họng nhưng vẫn không thể nói thành lời. Cậu không phải cô gái còn trinh ngồi trên chiếc giường hôn nhân chờ đợi sự dịu dàng và tình yêu, cậu là nô lệ trên chiếc giường tra tấn. dương v*t của chủ nhân đang cắm vào cơ thể cậu, cậu không muốn Sở Quân thất vọng. Thứ đó của hắn vừa nóng vừa cứng, cậu nên thấy sướng khi chủ nhân cần mình như thế. "Chủ nhân... Xin ngài... Ưm..." Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào van xin. Chương Hiểu không biết mình phải xin cái gì, là xin hắn dừng lại hay xin hắn nhanh bắn, cũng có thể là xin hắn buông tha, để cậu có thoát khỏi địa ngục đau khổ và vui sướng này. "Tôi lệnh cho em, tiếp nhận dục vọng của tôi, thỏa mãn yêu cầu của tôi." Tiếng thở dốc của đối phương càng lúc càng dồn dập. Tóc hắn bị mồ hôi làm ướt che kín khuôn mặt. Chương Hiểu mở đôi mắt mù sương, giữa từng nhịp thúc nhìn chằm chằm chiếc mũi cao thẳng và đôi môi hồng của hắn. Muốn một nụ hôn... Nếu tôi làm được, xin hãy thưởng cho tôi... Chương Hiểu cố gắng co rút hậu huyệt, nhặt nhạnh từng mảnh dục vọng vào chỗ sâu đã thối rữa. Cậu vô lực hừ mũi, đầu ngửa ra sau, hầu kết thấm đẫm mồ hôi hoàn toàn bại lộ. Cậu cảm nhận được sức mạnh bên trong từng nhịp thúc. Quy đầu thô to xuyên thủng cơ thể đâm sâu vào trong, thịt huyệt mềm mịn bao lấy gậy th*t như đang nịnh nọt nó. Thậm chí, cậu còn có thể cảm nhận từng đường gân xanh hằn trên trụ thịt cắm vào cơ thể. dương v*t của đối phương cọ xát thành ruột, lăn qua lăn lại, nghiền ép tuyến tiền liệt. "Chủ nhân... A... Chủ nhân... A a a a a ——" Cảm giác sung sướng cực hạn trồi lên từ thẳm sâu trong cơ thể, thổi quét toàn bộ khoang chậu. Khoái cảm liên tục tích tụ như những bông tuyết cuối cùng rơi xuống, rốt cuộc cũng khiến núi tuyết lở tan. Niềm cực khoái mãnh liệt đó làm toàn thân cậu co quắp, co giật, muốn kêu cũng kêu không được. Cậu như đang ngạt thở, cơ thể như bị hất tung lên trời mãi vẫn không thể quay về với đất mẹ. Đầu óc trống rỗng, nửa sống nửa chết. Cậu lắc đầu muốn rũ bỏ khoái cảm, không hề hay biết chính những động tác nhỏ đó lại khiến tốc độ tuyết lở tăng nhanh, làm cậu không còn đường trốn, cho đến khi bị hàng ngàn dặm tuyết chôn vùi. Chương Hiểu bật khóc nức nở. Cùng lúc đó, hậu huyệt chật hẹp vẫn nhiệt tình co bóp. Sở Quân không còn sức nhẫn nhịn, nhéo mạnh vào đùi cậu, đâm sâu mấy chục cái rồi sung sướng bắn ra. Môi nhận được sự đụng chạm mà nó khát cầu. Sở Quân dịu dàng hôn cậu, nói: "Em làm tốt lắm." Tắm rửa xong, hai người chuyển đến cái giường trong phòng ngủ. "Nói cho tôi biết, sao lại khóc?" Hắn hỏi. "Tôi.. Vì thích..." Chương Hiểu giấu nửa mặt trong chăn, nhỏ giọng đáp. "Em không được trốn tránh tôi. Lúc khóc em nghĩ gì?" Vẻ mặt cậu cứng đờ, "Tôi thấy..." Giọng nói cậu run rẩy, "Tôi thấy... Mình không giống đàn ông nữa." Sở Quân ôm cậu vào lòng. "Ngoại hình em rất sáng, vóc người cũng tốt, thứ nên có đều có, sao lại không giống đàn ông. Đàn ông không thể làm tình với đàn ông à? Suy nghĩ của em về giới tính quá cứng nhắc, sau này tôi sẽ dạy dỗ em. Bây giờ, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, ngủ đi." Hai người cùng nằm trên giường, cơ thể trần trụi, cùng đắp một cái chăn. Chương Hiểu hiếm có dịp được nhìn thấy Sở Quân lõa thể. Cậu cảm nhận cơ thể trắng nõn nhưng mạnh mẽ dưới tay mình, biết rõ đó chính là cơ thể thuộc về một người đàn ông. Tấm thân này như một món đồ thủ công tinh xảo, trông thì mỏng manh nhưng lại căng tràn sức mạnh, bộ phận sinh dục đang ngủ yên giữa hai chân có thể khiến cậu phát điên. Mình sẽ nảy sinh ham muốn với cơ thể này sao? . Truyện Xuyên Nhanh Sẽ. Chương Hiểu chịu đựng cơn đau khi cơ thể bị lạm dụng quá mức, chịu đựng chỗ khó chịu không thể cho ai biết, cố gắng ép bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, yên tĩnh hưởng thụ cái ôm của Sở Quân. Trong cơn mơ, cậu nhớ tới mùi hương của hoa tường vi trong vườn. – Còn tiếp –
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]