Bộ phim “Ngắm trăng qua khung cửa sổ” chính thức chiếu rạp vào ngày 11 tháng 11, cũng là một ngày sau sinh nhật Thịnh Vọng Thư.
Giai đoạn đầu phim không tuyên truyền, quảng bá, dàn diễn viên được chọn cũng toàn là người mới nên doanh thu phòng vé vài hôm trước rất thấp.
Ngoại trừ một số người bị áp phích và dòng giới thiệu dán trong rạp thu hút thì không có ai muốn mua vé xem phim. Ngoài ra còn có một bộ phận fan của Liên Tinh, fan couple của Liên Tinh và Tô Mộc, và Ngôn Lạc tự bỏ tiền túi cho doanh thu phòng vé.
Nhân viên trong Điện ảnh Thịnh Thế đều được nhận vé xem phim miễn phí.
Ngôn Lạc không mong chờ vào doanh thu phòng vé cho lắm, bộ phim này được tạo nên cũng là vì anh muốn tặng một món quà cho Thịnh Vọng Thư, biến nó thành vật kỷ niệm giữa hai người. Chỉ cần Thịnh Vọng Thư thích nó là được, còn lại toàn là thứ râu ria không quan trọng, thêu hoa trên gấm.
Vậy mà sau một tuần chiếu phim, bộ phim này đã mang tới bất ngờ thêu hoa trên gấm thật.
Nhờ có kịch bản chặt chẽ và chi tiết, trình độ cắt ghép, biên tập, sản xuất cao hơn các phim cùng đề tài, cùng với cảnh quay thanh xuân hết sức chân thực, sau một tuần ra rạp, bộ phim đã đạt rating cao ngoài mong đợi.
Đồng thời, mức độ thảo luận về bộ phim ở các nền tảng xã hội khác cũng rất cao.
Tuổi thanh xuân và mối tình đầu luôn là những đề tài không bao giờ lỗi thời. Một tháng sau khi phát hành, bộ phim trở thành quán quân phòng vé trong số các bộ điện ảnh cùng đề tài. Nhờ cú lội ngược vòng đầy bất ngờ này, bộ phim còn thu hút hàng loạt fan và fan couple.
Sau khi chiếu phim được một tháng, một ngày nọ Liên Tinh được phóng viên phỏng vấn, hỏi về linh cảm sáng tác “Ngắm trăng qua khung cửa sổ”.
Cô thẳng thắn cho biết đây là kịch bản định chế, câu chuyện trong phim lấy nguyên mẫu từ ngoài đời.
Cánh nhà báo truy hỏi: “Nguyên mẫu là cô và anh Tiểu Bạch của cô ư?”
“Không phải.” Liên Tinh cười nói: “Nhưng mà tôi nghĩ hoàn cảnh yêu thầm của nữ chính chắc chắn đã khiến nhiều khán giả nhìn thấy bóng dáng của chính mình, và tôi cũng vậy.”
“Vậy thì nguyên mẫu là bạn của cô ư?”
“Thứ cho tôi không dám nhiều lời. Tôi chỉ có thể tiết lộ, bộ phim này là món quà nam chính tặng cho nữ chính. Hiện tại anh ấy đã cầu hôn nữ chính thành công rồi.”
Liên Tinh nhìn thẳng vào máy quay, nở nụ cười chân thành: “Thật ra nguyên mẫu có là ai cũng chẳng quan trọng, quan trọng là khán giả có thể tìm thấy hồi ức thanh xuân của chính họ qua bộ phim ấy. Chúc cho tất cả các cặp thanh mai trúc mã, người yêu vườn trường có thể bên nhau tới già, mong tất cả những ai đang đơn phương sẽ được hồi đáp.”
Hai giờ sáng, Thịnh Vọng Thư vô tình lướt trúng đoạn video phỏng vấn này, chợt thấy đôi mắt nóng lên.
Hóa ra trong lúc cô không hề hay biết, vẫn luôn có một người âm thầm quan tâm mọi hành động của cô, nhớ kỹ từng câu cô nói trong lòng.
Nhưng không phải ai cũng may mắn gặp được người lưu luyến mình mãi không quên và đáp lại như vậy, cô và Ngôn Lạc lại là cặp đôi may mắn đó.
…
Lễ đính hôn của Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc được tổ chức sau kỳ Tết Nguyên Đán, vào ngày 6 tháng 1.
Toàn bộ chi tiết đều được đội ngũ chuyên nghiệp đảm nhận. Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc chỉ cần gật đầu xác nhận, đưa ra ý kiến, thời gian còn lại thì vẫn lui tới công ty làm việc như thường.
Hai ngày trước lễ Giáng Sinh, Thịnh Vọng Thư được mời tới Hải Thành tham dự một hoạt động của nhãn hàng xa xỉ nọ. Cùng ngày, Ngôn Lạc đến Đông Thành tham gia hội nghị tài chính.
Trong ba ngày hội nghị tài chính, Thịnh Vọng Thư đã một mình sửa soạn đón lễ Giáng Sinh xong xuôi. Vì vậy vào đêm Giáng Sinh, sau khi tan làm, cô chỉ cần dẫn mấy người Mễ Diệp ra ngoài chơi một vòng mà thôi.
Lúc quay lại khách sạn đã gần mười hai giờ. Về tới phòng, cô còn chưa ngồi xuống thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Thịnh Vọng Thư tưởng là Mễ Diệp hoặc trợ lý nên không chút do dự bước ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, cô bất ngờ đối diện với Ngôn Lạc.
Người đàn ông mặc đồ đen, dáng người cao lớn chắn ngang tạo thành cái bóng hắt lên người cô. Ánh sáng vẽ một cái bóng kéo dài trên nền nhà, gò má anh ẩn hiện mờ ảo.
Thịnh Vọng Thư mở to mắt, cô sửng sốt chốc lát rồi chậm rãi cụp mắt.
“Sao anh đột nhiên tới vậy?”
“Cùng đón Giáng Sinh với em.” Ngôn Lạc trả lời, giọng nói hơi khàn.
Giữa hai đầu lông mày anh thoáng qua nét mỏi mệt. Anh vừa chạy từ sân bay tới, nhiễm mấy phần mệt mỏi phàm tục. Thế nhưng đôi mắt đen nhánh của anh vẫn sáng ngời, đôi môi nở nụ cười nhạt với cô.
Thịnh Vọng Thư không thèm nghĩ ngợi đã vươn tay ôm lấy anh.
Cô vùi đầu vào ngực anh, ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt xen lẫn hơi thở mát lạnh vào đêm đông. Thịnh Vọng Thư tham lam hít một hơi sâu, mỉm cười lẩm bẩm: “Chỉ là một ngày lễ Giáng Sinh thôi mà, em không để ý đâu.”
Ngôn Lạc khẽ cười, xoa đầu cô: “Nhưng anh để ý.”
Trước đây có mâu thuẫn nên không có tư cách đón các ngày lễ với cô, bây giờ khó khăn lắm mới có tư cách, anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ ngày nào.
“Còn chưa tới mười hai giờ mà.” Thịnh Vọng Thư cong môi, bên tai vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của người đàn ông: “Giáng Sinh vui vẻ.”
…
Ngôn Lạc dời buổi phỏng vấn từ truyền thông của ngày thứ ba hội nghị sang đêm nay, tăng ca hoàn thành công việc rồi lập tức chạy tới.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chỉ có mình Thịnh Vọng Thư và anh đến Hải Thành, nếu không ghé một chuyến thì thật sự đáng tiếc.
Hôm sau, Thịnh Vọng Thư nhắn Wechat nhờ Mễ Diệp đổi vé máy bay quay về cho cô.
Mễ Diệp thấy tin nhắn thì ngạc nhiên chạy qua phòng Thịnh Vọng Thư ngay, sợ vô bị gì. Kết quả sau khi bấm chuông cửa thì thấy giám đốc Ngôn mở cửa, cô ấy mới hiểu ra, chào tạm biệt rồi rời đi.
Lúc này, trong phòng truyền ra giọng Thịnh Vọng Thư: “Là Mễ Diệp hả? Vào đi.”
Mễ Diệp: “...”
Ánh mặt trời đã đủ chói mắt rồi, cô ấy không định ở lại làm kỳ đà cản mũi đâu.
Ngôn Lạc nghiêng người ý bảo Mễ Diệp vào trong. Trong lúc cô ấy còn đang do dự, Thịnh Vọng Thư đã chạy ra, vẫy tay cười với cô ấy, sau đó cúi đầu tìm kiếm nơi ngăn tủ.
“Hôm qua quên đưa quà của nhãn hàng cho cô mất, cô mang về rồi chia cho mọi người đi.”
Mễ Diệp mỉm cười nói cảm ơn, bỗng nghe thấy tiếng “Chậc” từ Ngôn Lạc đứng một bên.
Giọng nói nhập nhèm như vừa tỉnh dậy, xen lẫn chút bất đắc dĩ đầy nuông chiều, khiến cô ấy dù chỉ đứng bên cạnh nghe thôi cũng phải rung động.
“Sao lại không đeo dép?”
Mễ Diệp cụp mắt, phát hiện Thịnh Vọng Thư chỉ đeo đôi tất hình con gấu chạy trên nền nhà, vội vàng tìm quà cho cô ấy.
Nghe Ngôn Lạc nói vậy, cô cũng không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng đáp: “Không kịp đeo mà.”
Hàng lông mi của Mễ Diệp run lên.
Cô ấy đã từng thấy dáng vẻ nghiêm túc trưởng thành khi làm việc của Thịnh Vọng Thư, cũng từng thấy dáng vẻ cởi mở lúc nói đùa với mọi người, nhưng đây là lần đầu thấy dáng vẻ hiện tại của cô.
Nói sao nhỉ? Người thì vẫn là người đó, nhưng từ trong ra ngoài đều vô thức tỏa ra sự ngọt ngào, mềm mại, không đề phòng.
Đó là kiểu tươi sáng rung động lòng mà chỉ con gái khi yêu cuồng nhiệt mới có.
Mất tập trung một lúc Mễ Diệp mới hoàn hồn lại, thấy chẳng biết từ lúc nào Ngôn Lạc đã tới bên cạnh Thịnh Vọng Thư.
Người đàn ông chân dài, vóc dáng cao lớn đĩnh đạc, đứng sau Thịnh Vọng Thư như muốn che chắn hết bóng hình cô.
Lúc này, người đàn ông vừa lạ vừa quen mà trong ấn tượng của cô ấy, anh luôn cao cao tại thượng, phong lưu, ung dung, giờ lại đang ngồi xổm cúi đầu đeo tất cho Thịnh Vọng Thư.
Còn giám đốc Thịnh hôm qua thong dong bước đi trên đôi giày cao gót tám phân, nay lại như cô gái nhỏ tay trói gà không chặt, cong chân chờ Ngôn Lạc đeo dép giúp mình.
Sau đó còn tiện tay đưa một bình nước cho anh, ý bảo anh mở nắp giúp mình.
Mễ Diệp tối qua mới được giám đốc Thịnh khui lon nước có ga giùm: “...”
Cô ấy cảm thấy hình như mình bước vào không gian nào khác rồi, bởi như có một tấm màn vô hình ngăn cách cô ấy và hai người chìm trong sự ngọt ngào kia vậy, thật sự chẳng ăn nhập gì với nhau...
Chẳng lẽ đây là lừa chó vào bẫy rồi giết trong truyền thuyết ư?
…
Thịnh Vọng Thư đưa quà của nhãn hàng cho Mễ Diệp, bảo các cô cứ về thành phố A theo kế hoạch trước, còn mình và Ngôn Lạc sẽ ở lại thêm một ngày.
Sau khi ăn trưa xong, Thịnh Vọng Thư đeo đôi giày đế bằng thoải mái của mình, cùng Ngôn Lạc ra ngoài đi chơi.
Ngôn Lạc bảo công ty Tinh Thần chi nhánh Hải Thành cử tài xế tới, chở họ đến thắng cảnh núi Kim Minh ở Hải Thành.
Sau khi đến khu thắng cảnh, hai người ngồi cáp treo lên núi.
Thịnh Vọng Thư thắt dây an toàn, ung dung đung đưa hai chân. Cô ngắm nhìn quang cảnh hồ nước và rừng rậm bên dưới, không hề sợ hãi độ cao chút nào.
Ngôn Lạc lười biếng dựa lưng vào ghế, đeo kính râm, tự nhiên khoác tay phải sau lưng cô.
Cô hào hứng ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, không hề nhận ra dưới cặp kính đen, ánh mắt của anh vẫn luôn chăm chú vào mình.
Cáp treo dần dần lên cao, nhiệt độ không khí cũng theo đó mà giảm, tia sáng thì càng chói chang hơn.
Toàn bộ khu thắng cảnh đắm mình trong ánh nắng chói chang mà mát mẻ. Thịnh Vọng Thư hơi nheo mắt, thầm ủ rũ vì bản thân không mang kính râm theo. Ngôn Lạc chợt cởi kính xuống, thuận tay đeo lên cho cô.
Đầu ngón tay của anh bị gió thổi hơi lạnh, nhẹ nhàng cọ qua gò má cô, để lại cảm giác khó tả nơi làn da cô.
Cảm giác ấy xuyên qua lỗ chân lông, nhanh chóng truyền tới ngực cô.
Trái tim cô lập tức tê dại. Cô quay đầu lại, Ngôn Lạc đã trở lại dáng vẻ ung dung như cũ, môi mỏng hơi mím, nheo mắt ngắm cảnh.
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn không chống cự được những chi tiết tinh tế đầy dịu dàng của anh.
Tựa như một thói quen đã khắc sâu vào xương tủy, luôn chỉ dành riêng cho cô, luôn khiến cô phải rung động.
Sau khi xuống cáp treo, Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc đi dọc theo đường núi để lên tới chùa thờ Quan Âm nơi cao nhất.
Chùa Quan Âm nằm trên đỉnh núi, nổi tiếng với bức tượng Quan Âm khổng lồ.
Có người nói nếu cầu nguyện ở đây, chỉ cần đủ thành tâm thì chắc chắn linh nghiệm.
Chuyện này là Thịnh Vọng Thư nghe đồn được, còn cụ thể linh nghiệm thế nào thì cô không rõ.
Thật ra cô không tin mấy chuyện này lắm, cảm thấy có lẽ mọi người chỉ đang tìm một nơi gửi gắm tâm nguyện mà thôi. Thậm chí cô còn nghi ngờ có lẽ đây là chiêu trò tuyên truyền của đơn vị du lịch địa phương.
Thế là cô mang trong mình thái độ nửa tin nửa ngờ, cả hai cùng tới ngôi chùa thờ Quan Âm.
Thịnh Vọng Thư nhìn thấy một cái bảng hướng dẫn lớn trước tiên, sau đó ngẩng đầu về trước có thể thấy hai con đường khác nhau dẫn tới cổng chùa.
Một con đường bằng đá không dốc lắm nhưng đường đi quanh co, còn con đường còn lại dốc đứng như thang lên trời.
Ngôn Lạc nghiêng đầu hỏi cô: “Em có từng nghe đồn về ngôi chùa này chưa?”
“Có nghe sơ sơ.” Thịnh Vọng Thư nói: “Nghe nói chỉ cần thành tâm thì lời cầu nguyện sẽ linh nghiệm.”
Ngôn Lạc: “Vậy em biết phải làm sao mới tính là thành tâm không?”
Thịnh Vọng Thư lắc đầu: “Không biết.”
Mỗi một người đưa hương dâng lễ đều rất thành tâm mà? Còn muốn thể hiện lòng thành tâm đó kiểu gì nữa?
Ngôn Lạc mím nhẹ môi, bỗng nhiên mỉm cười: “Anh từng nghe một câu trả lời khá hợp lý, bảo rằng nếu cầu người thân khỏe mạnh sống lâu thì phải cõng người thân đó đi hết chín mươi chín bậc thang, còn nếu cầu bạn đời đầu bạc răng long thì phải cõng bạn đời của mình đi liên tục chín mươi chín bậc thang, lúc đó Bồ Tát sẽ cảm nhận được lòng thành tâm của chúng ta.”
“...”
Câu trả lời rất lãng mạn, mang đậm tính thần thoại Trung Quốc, nhưng cũng rất phi khoa học.
Thịnh Vọng Thư thầm nghĩ ngợi một lát rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có tin không?”
“Trước đây không tin.”
Ngôn Lạc khẽ buông tầm mắt, lẳng lặng nhìn cô: “Nhưng bây giờ em đã đứng đây rồi, anh phải tin.”
Phải tin là sao chứ? Ý bảo nếu không tin thì là khinh nhờn thần tlinh, sẽ bị phản tác dụng chắc?
Thịnh Vọng Thư không nhịn được cười, đang định nói thì thấy chân dài của Ngôn Lạc bước lên một bước, ngồi xổm trước người cô.
“Lên.”
Anh nghiêng đầu, hất cằm gọi Thịnh Vọng Thư.
“Anh cõng em.”
Thịnh Vọng Thư kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, sau đó lại nhìn bậc thang trời dài đằng đẵng kia: “Anh nghiêm túc đấy à?”
Ngôn Lạc kiên quyết nói: “Lên đi.”
“...”
Thịnh Vọng Thư ghé vào lưng Ngôn Lạc, hai tay vòng lấy cổ anh, phối hợp để anh cõng lên.
Cô nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy có mấy du khách cõng nhau đi lên thật.
Đa số là người yêu của nhau, cả đường cười nói rôm rả, nơi đáy mắt chan chứa mật ngọt muốn tràn ra.
Còn có một người đàn ông trung niên mập mạp cõng cụ bà trên lưng, cúi đầu im lặng bước từng bước đi lên. Rõ ràng đang là mùa đông nhưng trán ông ấy đã lấm tấm mồ hôi, hai chân dù run rẩy vẫn cắn răng bước tiếp.
Thịnh Vọng Thư bỗng thấy cảm động, nhịn lại cảm giác chua xót, thu tầm mắt lại.
Thế giới rộng lớn với biết bao chúng sinh, làm gì có ai không cần đến một chút niềm tin mù quáng cho chấp niệm của mình chứ.
Cô cụp mắt nhìn gò má phơi dưới ánh nắng chói chang của Ngôn Lạc. Nắng hắt lên da càng làm nó trắng hơn, nhưng nơi đáy mắt đen nhánh lại là lửa cháy hừng hực.
Hai tay anh vững chắc ôm lấy chân cô, mắt nhìn về trước, bước từng bước vững vàng, kiên định.
Trong lòng Thịnh Vọng Thư bỗng có gió xuân dịu dàng ùa về. Gió xuân lưu luyến lướt qua mùa đông giá lạnh, khiến lồng ngực cô như muốn nở rộ hàng nghìn đóa hoa rực rỡ.
Cả đoạn đường yên tĩnh. Khác với những cặp đôi khác, từ đầu đến cuối hai người chẳng hề trò chuyện lấy một câu, giống như thành kính đến không dám lên tiếng.
Đến khi đi hết chín mươi chín bậc thang, đến cổng chùa, một góc bức tượng Quan Âm khổng lồ bên trong xuất hiện trong tầm mắt.
Ngôn Lạc vẫn không thả Thịnh Vọng Thư xuống, ngược lại còn dùng sức ôm cô chặt hơn.
Anh đứng thẳng người hơn chút, sau đó nở nụ cười với Quan Âm đang ngồi trên tòa sen.
“Thưa Bồ Tát, ngài thấy đấy, con đã cõng em ấy bước từng bước đi lên không ngừng nghỉ. Mong ngài chứng kiến giúp con...”
Anh nghiêng đầu nhìn Thịnh Vọng Thư, cặp mắt hoa đào chan chứa ý cười, sáng ngời mà nóng bỏng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]