Tiếng mưa rơi dày đặc như đang gõ vào tim, mang theo sự lạnh lẽo ẩm ướt và cảm giác đau ê buốt.
Trong xe mờ tối, không gian chật hẹp, vô cùng khó chịu, đột nhiên Thịnh Vọng Thư cảm thấy hơi khó thở.
Cô lặng im nhìn kính chắn gió phía trước.
Con đường với những ánh đèn đường màu vàng ấm bị bao phủ bởi mưa bụi trắng xóa, màn đêm dài vô tận, bọn họ ngồi yên lặng trong xe như thể đang trôi nổi bồng bềnh trong biển cả bao la.
Cảm xúc lên xuống như thủy triều, như mặt biển gợn sóng với những con sóng liên tục.
Người ngồi ở cạnh bên, mỗi lời anh thốt ra đều giống như màn mưa đêm nay, mang đến cho người ta một loại ảo giác hoang đường, vô cùng không chân thật.
Hồi lâu sau, Thịnh Vọng Thư mới bật ra một tiếng cười khẽ đầy giễu cợt, ý vị sâu xa.
Cô không nhìn Ngôn Lạc nữa, xoay người đẩy cửa xe.
Lần này Ngôn Lạc cũng lại không ngăn cản cô, ngược lại còn xuống xe trước cô một bước.
Anh khẽ rũ mi mắt, sải bước vòng qua đầu xe.
Chờ đến lúc Thịnh Vọng Thư mở cửa xe ra, gót chân vừa chạm mặt đất, chiếc ô tựa hình theo bóng che trên đầu cô.
Ngôn Lạc không nói lời nào, giống như một cái bóng lặng yên, một tay cầm ô che mưa cho cô.
Trên mặt Thịnh Vọng Thư không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng sải bước đi vào sảnh chung cư.
Cánh cửa kính bóng loáng sau lưng cô đóng lại, giống như một tấm màn vô hình, chăn Ngôn Lạc lại bên ngoài cửa.
Anh nhìn bóng dáng cô càng lúc càng xa, trong nháy mắt đã đi tới ngã rẽ, không chút lưu luyến mất hút khỏi tầm mắt anh.
Mở cửa nhà ra, cởi đôi giày cao gót, thay bộ quần áo ở nhà mềm mại thoải mái, Thịnh Vọng Thư mở cửa sổ phòng ngủ ra để gió thổi vào.
Lúc này, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực mới dần dịu đi.
Sau đó cô đi ra ngoài, mở tất cả các cửa sổ có thể mở được trong nhà ra hết, cho đến khi bên tai vang lên tiếng gió dịu nhẹ, cô mới ngồi xuống trên thảm phòng khách,
Căn hộ trống trãi mà yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức khiến con người ta nóng nảy, Thịnh Vọng Thư bật tivi lên, cầm điều khiển bật âm lượng lên to hơn một chút.
Để cho tiếng cười và tiếng ồn không thể giải thích được từ chương trình trong tivi kia lấp đầy phòng khách.
Thịnh Vọng Thư ngồi không nhúc nhích, lại sau mấy tiếng ấn chuông cửa, điện thoại reo lên.
Là cuộc gọi từ Lâm Tân.
Thanh âm của anh ta rất thấp, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu bất lực không biết phải làm sao.
"Cô Thịnh, tôi mang đồ ăn khuya đến cho cô, làm phiền cô ra mở cửa cho tôi với."
Thịnh Vọng Thư nói: "Tôi không đói bụng, mang về nhà cho Giám đốc Ngôn của mấy người mà ăn."
"Giám đốc Ngôn đang đợi ở dưới lầu, cô..."
Thịnh Vọng Thư hiểu rằng, nếu cô không mở cửa, Lâm Tân sẽ không có cách nào báo cáo kết quả.
Nhiều năm như vậy, Ngôn Lạc hiểu rất rõ tính tình của cô, cô cũng biết tác phong của Ngôn Lạc.
Phần lớn thời gian anh đều không thèm đếm xỉa tới, nhưng nếu anh đã khăng khăng cố chấp, thì cũng không có ai có thể kiểm soát được anh.
Chuyện giữa bọn họ, không nên làm khó một cấp dưới vô tội.
Thịnh Vọng Thư cúp điện thoại ra mở cửa.
Nhận lấy đồ ăn khuya, cô nhìn Lâm Tân mỉm cười.
"Chuyển lời với Giám đốc Ngôn của các anh, đây là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau nữa, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát."
Lâm Tân: "Thật ra thì giám đốc Ngôn anh ấy... Được rồi, tôi sẽ chuyển lời lại cho anh ấy."
Sau khi Lâm Tân rời đi, Thịnh Vọng Thư xách phần đồ ăn khuya đi vào phòng khách.
Đứng thất thần dưới ngọn đèn trần sáng trắng một lúc, tâm trạng cô vẫn cuồn cuộn như thủy triều.
Quá nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn trong lòng, dâng trào, phập phồng, không thể phân biệt được.
Dường như trong cơn tức giận cô đã ném đem thức ăn khuya vẫn nguyên bịch đóng gói vào thùng rác.
Sau khi vứt xong, cô lấy điện thoại chụp một tấm ảnh, tìm ảnh đại diện của Ngôn Lạc rồi ấn vào.
Nhưng trong ngay khoảnh khắc gửi đi bức ảnh kia, đột nhiên cô mất hết sức lực.
Cô ý thức được phản ứng của mình quá mức kịch liệt, ngược lại giống như anh khác với bao người đến nhường nào.
Thịnh Vọng Thư tắt điện thoại, trong tiếng ồn ào của tivi dần dần bình tĩnh lại.
Bây giờ cô đã quyết định chậm rãi nhẹ nhàng tiến về phía trước, vậy thì lời tỏ tình của anh và lời tỏ tình của Lý Minh Trạch thì có gì khác biệt chứ?
Điều duy nhất cô cần phải làm, chẳng qua là bày tỏ thái độ ôn hòa nhã nhặn.
Về phần những thứ khác, cô không cần phải để trong lòng.
...
Chiều hôm đó, cuộc họp đánh giá của dự án điện ảnh Thịnh Thế kết thúc, Thịnh Vọng Thư và đạo diễn Đỗ Thừa Bách trò chuyện riêng trong phòng họp nhỏ.
Đỗ Thừa Bách là người đi đầu trong thế hệ đạo diễn mới, có năng lực chuyên môn và gu thẩm mỹ cao, những năm gần đây dù là đi theo phong cách trừu tượng, chủ đề cách mạng hay hài kịch lãng mạn thì doanh thu phòng vé của các bộ phim đều vượt mức mong đợi.
Cuộc họp đánh giá hôm nay chính là dành cho bộ phim mới [Phù Hoa Mê Cung] sắp ra mắt của anh ấy.
Đây là một bộ phim được lấy bối cảnh ngành công nghiệp thời trang nơi làm việc ở thành thị.
Công tác chuẩn bị cho bộ phim đã được tiến hành, Đỗ Thừa Bách mời Thịnh Vọng Thư làm stylist cho bộ phim.
Để có một bộ phim hay, trang phục và tạo hình của diễn viên cũng đóng vai trò khá quan trọng. Trong ngành điện ảnh, bộ phim xuất sắc bao nhiêu thì tạo hình trang phục cũng khéo léo xuất sắc không kém, đủ để phân tích và đánh giá với các bài báo quy mô lớn, cũng để cho nhiều nhà thiết kế thời trang nhiều lần phẩm định và học hỏi.
Có thể nói, thiết kế tạo hình trang phục tốt và hiệu ứng phim là hỗ trợ cho nhau.
Thịnh Vọng Thư cũng biết rất rõ điều này.
Vì vậy, khi Đạo diễn Đỗ đưa ra lời mời nồng nhiệt, phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối.
Không trong nghề thì không có cách nào biết được tình hình của nghề, cho dù là bộ phim do chính công ty cô đầu tư, cô cũng không muốn tùy tiện nhúng tay vào để sự thiếu kiến thức thiếu chuyên nghiệp của mình ảnh hưởng đến tác phẩm của hàng trăm người cùng nhau cố gắng.
Đỗ Thừa Bách cảm thấy tiếc nuối vì bị cô từ chối, anh ấy ngưỡng mộ trực giác và năng lực của Thịnh Vọng Thư về mảng màu sắc và cấu trúc nên đã thuyết phục cô hãy xem xét lại.
Thịnh Vọng Thư mỉm cười đồng ý: "Tôi sẽ cân nhắc thật nghiêm túc, nhưng kỳ thật anh cũng đừng ôm quá nhiều kỳ vọng ở tôi."
Một tuần tiếp theo, Thịnh Vọng Thư vẫn kiên trì đêm nào cũng ở phòng làm việc đến tận đêm khuya, nhưng mà linh cảm đã mất thì là mất, hao tốn bao nhiêu thời gian vô ích đi nữa cũng không thể cưỡng ép mà tìm về.
Tối thứ sáu, Hứa Niệm Tịch gọi điện thoại tới gọi Thịnh Vọng Thư đi tới câu lạc bộ hội họp.
Thịnh Vọng Thư từ chối: "Tớ muốn ở nhà vẽ bản thảo."
"Bây giờ mỗi ngày cậu không phải đi làm thì lại là vẽ bản thảo, cũng không có thời gian rảnh rỗi, không cảm thấy nhàm chán à?"
Hứa Niệm Tịch thuyết phục cô: "Linh cảm cũng không phải cứ ở trên bàn làm việc mới có được."
Thịnh Vọng Thư cười cười, không tranh luận với cô ấy.
Hứa Niệm Tịch im lặng một giây, nhẹ giọng nói: "Ngôn Lạc không có ở đây."
Thịnh Vọng Thư sửng sốt chớp mắt một chút, sau đó bật cười: "Không phải tớ muốn trốn tránh anh ấy, tớ chỉ là muốn vẽ bản thảo thật mà."
“Vậy thôi.” Hứa Niệm Tịch không ép buộc cô nữa.
Hứa Niệm Tịch không lừa cô, lúc này Ngôn Lạc đúng là không có ở câu lạc bộ.
Anh vừa kết thúc xã giao và đang trên đường đến câu lạc bộ.
Tống Nguyên gửi cho anh một tin nhắn WeChat báo cáo tình báo mới nhất, nói rằng người không đến, đang ở nhà vẽ bản thảo.
Ngôn Lạc nhận được tin nhắn WeChat, giơ tay lên quẹt qua sống mũi, bảo tài xế tới giao lộ phía trước thì quay đầu xe trở về Quốc tế Phong Cảng.
Với lịch trình làm việc dày đặc cả ngày gió thổi không lọt, lại uống rượu với cái bụng gần như trống rỗng, anh mất hết hứng thú, cũng lười đi tới câu lạc bộ để tham gia náo nhiệt.
Ngược lại còn không bằng là quay trở lại căn hộ ở bên cạnh cô.
Theo cái cách mà anh tự cho là đúng.
Thịnh Vọng Thư pha cho mình một ly cocktail, kéo rèm cửa sổ thư phòng ra.
Cô đang cầm một cuốn sổ phác thảo, dựa lưng vào cửa sổ, ngồi xếp bằng trên tấm thảm mềm mại.
Chiếc bút chì ma sát với giấy phát ra âm thanh sột soạt, sau một giờ đồng hồ, cô đã vẽ xong một loạt cơ thể người hoàn chỉnh.
Các tư thế khác nhau, sống động và chính xác, nhưng vô ích, cô không có linh cảm.
Đầu bút dừng lại, trên giấy xuất hiện một chấm bút chì nhỏ, sau đó chấm chì lớn dần hơn, biến thành ba vết gạch chéo chồng chất.
Thịnh Vọng Thư ném hết giấy bút sang một bên.
Cô chán nản thở dài một hơi, gãi đầu một cái rồi quay mặt ra cửa sổ.
Nhưng tầm mắt chợt ngừng lại.
Không biết từ lúc nào, căn phòng đối diện đã có thêm một chiếc máy chiếu, lúc này, chiếc máy chiếu đang chiếu một bộ phim lên bức tường, khung hình gần như chiếm hết nửa bức tường trắng.
Với chất lượng hình ảnh cực rõ nét, có thể loáng thoáng nhìn thấy các nhân vật trong phim đang nói chuyện và không ngừng chuyển động, ánh sáng trên màn hình thỉnh thoảng được phản chiếu trên khung kính cửa sổ sát đất, lộ ra sự xinh đẹp mà mập mờ.
Thịnh Vọng Thư bị thu hút, mở to hai mắt dán vào cửa sổ một lúc lâu mới xác định được chắc chắn là người đó đang xem [Hoa Dạng Niên Hoa] của Vương Gia Vệ.
Cô đã xem bộ phim này một lần khi còn học cấp hai.
Khi đó còn ghi mấy câu lời thoại kinh điển đó lại, trọng điểm đều đặt ở cốt truyện, cũng rất thú vị khi xem hết.
Lần này, Thịnh Vọng Thư chỉ chú ý đến trang phục, trang sức và ánh sáng.
Sườn xám của Trương Mạn Ngọc không ngừng thay đổi theo tình cảm và cảm xúc của nhân vật, góc tường gạch cũ đổ nát ngay chỗ rẽ dán đầy những mẩu quảng cáo nho nhỏ, Trương Mạn Ngọc đứng ở bên tường, cúi đầu cười yếu ớt nói chuyện với Lương Triêu Vĩ.
Ánh đèn sáng chói chiếu ra những tia sáng màu vàng cùng với màu sắc có chút ảm đạm, khuôn mặt cô ấy ở trong ánh sáng, nửa người anh ta ở trong bóng tối.
Cô ấy không nhìn anh ta, chiếc sườn xám phủ đầy hoa cỏ lộng lẫy trên người cô ấy là màu sáng và diễm lệ nhất trong bố cục của cả bức tranh.
Thực ra thì Thịnh Vọng Thư cũng không nhìn rõ lắm, cô vịn vào thanh cửa sổ, quỳ nửa ngồi trên tấm thảm, vừa cố gắng phân biệt, vừa dùng trí tưởng tượng của mình bổ sung.
Cứ như vậy, trong khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy mình như là một đứa trẻ được ba mẹ cõng trên vai lén xem tivi nhà hàng xóm qua ô cửa sổ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây trong sự tập trung, bất tri bất giác, cô đã xem hết bộ phim khi nằm dài bên cửa sổ.
Thời điểm đoạn credits* của bộ phim xuất hiện, Thịnh Vọng Thư giống như sức cùng lực kiệt thở phào nhẹ nhõm, chớp chớp mắt đứng dậy.
*片尾: Danh đề (tiếng Anh: Closing Credits hoặc Credits) là danh sách những người đóng góp cho một bộ phim, có thể bao gồm diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất, hãng phân phối, âm nhạc,...
Ngực cô phập phồng nhưng trống đánh ầm ỹ, trong một khoảnh khắc vô cùng tình cờ, hốc mắt cô khẽ đỏ lên.
Đó là một cảm xúc rất khó diễn tả, nhỏ đến mức không thể tự mình nói cho người khác biết, thật giống như đột nhiên cô bị một cái gì đó tác động.
Máy chiếu phía đối diện đã tắt, nhưng đèn vẫn chưa tắt.
Thịnh Vọng Thư đứng dậy bật đèn vừa tắt lúc nãy vì để xem phim, mở máy tính lên, lại xem lại bộ phim kia một lần nữa cho thật kỹ.
Cho đến khi cô xem xong và tắt máy vi tính, đèn đối diện vẫn chưa tắt.
Mà cô từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy bóng dáng ai bên trong phòng.
Lúc đi ra khỏi thư phòng, Thịnh Vọng Thư có chút buồn cười nghĩ.
Nhà hàng xóm đối diện cái gì cũng tốt, chỉ là có chút hơi lãng phí điện.
Ngày hôm sau, Thịnh Vọng Thư trả lời với đạo diễn Đỗ Thừa Bách, cô nói cô đồng ý muốn thử làm stylist cho [Phù Hoa Mê Cung].
Đỗ Thừa Bách hỏi cô tại sao đột nhiên cô lại suy nghĩ thông suốt.
Cô cười mơ hồ một tiếng: "Có lẽ là vì một người hàng xóm của tôi chăng?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]