Chương trước
Chương sau
 

Kỳ nghỉ phép theo quy định của pháp luật kết thúc, điện ảnh Thịnh Thế đi làm lại, Thịnh Vọng Thư về công ty đi làm.

Cô cho bên studio nghỉ tới sau Tết Nguyên Tiêu, gần đây đều đóng kín cửa, chỉ có cô thỉnh thoảng sẽ tới đó một lần.

Ngày đầu tiên đi làm lại, công việc chất đầy như núi, cả một ngày họp tới bốn lần.

Cuộc họp thứ tư là vào buổi chiều, báo cáo đánh giá kịch bản của dự án phim mới, tập trung vào tiềm năng tái chế dự án bên ngoài phòng vé và những chính sách rủi ro, điểm cuộc họp được tại phòng họp của công ty giải trí Tinh Thần.

Dự án này là bộ điện ảnh đầu tiên điện ảnh Thịnh Thế và giải trí Tinh Thần hợp tác đầu tư trong năm nay, thuộc thể loại phim tình yêu hài hước đơn giản, dự kiến sẽ lên sóng vào Lễ tình nhân năm sau.

Thịnh Vọng Thư dẫn team tới tòa nhà của giải trí Tinh Thần, đã có thư ký mang theo nhân viên đứng ở cửa chào đón từ lâu.

Nhóm người đi thang máy chuyên dụng đến tầng có phòng họp, đúng lúc Ngôn Lạc bước ra từ một thang máy khác.

Ánh mắt hai người chạm nhau ở cửa thang máy, Ngôn Lạc cười cười, chủ động đi tới bắt tay với cô.

“Giám đốc Ngôn.” Thịnh Vọng Thư cười mỉm, tay hai người chạm nhẹ một cái rồi tách ra luôn.

Khi tất cả mọi người đã đến đông đủ và ngồi vào chỗ của mình, trợ lý bưng một cái khay tới, bên trên có một xấp lì xì.

Ngôn Lạc một tay đút túi quần, đi đến cuối bàn họp lớn, bình tĩnh cười nói: “Ngày đi làm đầu tiên của năm mới, đương nhiên phải lì xì cho mọi người rồi.”

Dưới sự vỗ tay và cảm ơn phối hợp của những người ở đây, Ngôn Lạc bình tĩnh hất cảm ám chỉ trợ lý đưa bao lì xì cho mọi người.

Anh tự cẩm lấy những bao lì xì có độ dày khác nhau đưa cho những quản lý cấp cap có mặt trong phòng họp.

“Không có bao nhiêu tiền, chủ yếu là lấy cái may mắn.”

Khi tới chỗ của Thịnh Vọng Thư, anh hơi khom người xuống, hai tay đưa lì xì ra, giọng điệu vẫn bình tĩnh khách sáo: “Giám đốc Thịnh, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ, giám đốc Ngôn tốn kém rồi.” Thịnh Vọng Thư hào phóng nhận lấy.

Đang ở nơi công cộng, cô chỉ coi như anh đang giải quyết việc chung.

Cuộc họp kéo dài hai tiếng rưỡi, khi kết thúc cũng đã tới giờ tan làm.

Thịnh Vọng Thư trở lại công ty bỏ lì xì vào trong ngăn bàn làm việc, cô không mở ra xem, nhưng dùng ngón tay sờ cũng có thể cảm nhận được bao lì xì năm nay dày hơn so với năm ngoái.

Thịnh Vọng Thư bấm số nội bộ gọi Mỹ Diệp vào.

Rất nhanh Mỹ Diệp đã gõ cửa: “Giám đốc Thịnh.”

Thịnh Vọng Thư ra hiệu cho cô ấy vào: “Trong cuộc họp ngày hôm nay chúng ta đã nhận được tiền lì xì của Tinh Thần, bên chúng ta cũng chuẩn bị một chút, ngày mai cũng tặng lại một món quà khai xuân cho Tinh Thần.”

Mễ Diệp gật đầu: “Vâng.”

Thịnh Vọng Thư: “Không còn chuyện gì nữa, cô có thể tan làm rồi.”

Mễ Diệp xoay người rời đi, lúc đi tới cửa lại bị Thịnh Vọng Thư gọi lại.

Thịnh Vọng Thư mở ngăn kéo lấy bao lì xì mà Ngôn Lạc đưa ra: “Cô cầm cái này tới phòng hành chính, lấy số tiền này làm chi phí cho teambuilding của công ty đi.”



Vì đoàn làm phim [Sao Hỏa nghịch hành] muốn đẩy nhanh tốc độ nên trong thời gian Tết cũng không nghỉ, đêm giao thừa tất cả mọi người cùng gói sủi cảo ở đoàn làm phim, cùng nhau ăn tết.

Sau khi bắt đầu công việc, Thịnh Vọng Thư dẫn người tới thăm đoàn làm phim nhân tiện kiểm tra tiến độ quay phim thực tế.

Lúc cô đến đã là buổi chiều, trong trường quay đạo diễn đang giảng giải kịch bản cho diễn viên, thấy cô đến, đạo diễn liền dừng công việc, để diễn viên nghỉ ngơi mười phút.

“Tôi chỉ tới xem một chút thôi, không làm chậm tiến độ của mọi người.” Thịnh Vọng Thư cười nói.

Đạo diễn đưa cô đi trường quay một vòng, giải thích ý tưởng về bối cảnh và chế tác hậu kỳ cho cô, đồng thời nói đến những vấn đề và khó khăn gặp phải trong quá trình quay phim hiện tại, việc chi tiêu vượt ngân sách trong giai đoạn đầu và đề xuất tăng ngân sách từ khoản đầu tư ban đầu.

“Chúng tôi sẽ có một cuộc họp để thảo luận về chuyện này.” Thịnh Vọng Thư nói: “Nhưng anh yên tâm đi, [Sao Hỏa nghịch hành] là một dự án cấp S của Thịnh Thế và Tinh Thần, chắc chắn sẽ chọn công ty hiệu ứng kỹ xảo chuyên nghiệp nhất chế tác, sẽ không làm qua loa cho xong chuyện.”

Nói xong chuyện chính, thời gian nghỉ ngơi mười phút cũng gần kết thúc, Thịnh Vọng Thư đi theo đạo diễn tới trước máy quay giám sát, hiện trường tiếp tục quay phim.

Buổi chiều hôm nay không có phần diễn của nhân vật chính, cảnh này là của mấy vai phụ đang diễn.

Sau khi điều chỉnh vị trí và ánh sáng xong, Thịnh Vọng Thư nhìn vào màn hình, diễn viên đóng vai con trai của nam chính bắt đầu nói lời thoại của mình.

Trong giả thiết của kịch bản nam chính năm nay 45 tuổi, có một người con trai 19 tuổi, đất diễn của “con trai” không nhiều, do diễn viên trẻ Thẩm Minh Ý vừa ký hợp đồng với điện ảnh Thịnh Thế vào vai.

Năm nay Thẩm Minh Ý cũng 19 tuổi, cao 1m83, tuấn tú đẹp trai, khuôn mặt nhìn qua trông như chỉ mới 17 tuổi.

Cậu ta mới ra mắt được một năm, đến nay chỉ từng đóng một bộ Web Drama, kinh nghiệm diễn xuất đáng lo ngại, kỹ năng diễn xuất cũng cần được tôi luyện thêm nhiều.

Hôm nay là cảnh quay đầu tiên sau khi cậu ta vào đoàn, không biết bởi vì quá căng thẳng hay không thích ứng được, ba câu thoại mà NG tận năm sáu lần, mãi không lấy được cảm xúc.

Đến cuối cùng, đạo diễn nhíu mày lại, cố nén bực tức hô “cut”, cho cậu



ta nghỉ ngơi một lát, tìm lại cảm giác.

Thịnh Vọng Thư dứt khoát nhân cơ hội mời cả đoàn một bữa trà chiều.

Trà sữa, cà phê, tráng miệng, trái cây lần lượt được chia đều, điện thoại của Thịnh Vọng Thư vang lên, cô một mình đi ra hành lang ngoài nghe điện thoại.

Nói chuyện điện thoại xong, lúc quay người định rời đi lại thấy một bóng người mơ hồ đang co ro ở lối vào sân thượng cuối hành lang.

Khi đến gần hơn, cô mới nhận ra là Thẩm Minh Ý đang cúi đầu ngồi đó một mình.

Thịnh Vọng Thư trở lại phim trường, cầm một cốc trà sữa rồi đi đến cạnh Thẩm Minh Ý.

“Này.” Cô hơi nghiêng người, đưa ly trà sữa đến trước mặt cậu ta: “Uống chút gì đi.”

Thẩm Minh Ý ngẩng đầu nhìn thấy người tới là Thịnh Vọng Thư thì đứng lên: “Giám đốc Thịnh.”

Thịnh Vọng Thư cười cười: “Bị đả kích rồi à?”

Thẩm Minh Ý không nói gì, chỉ cúi đầu cười khổ.

Cậu ta chẳng qua cũng chỉ lớn hơn em họ Thịnh Thê Trì của Thịnh Vọng Thư hai tuổi mà thôi, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con của thiếu niên, Thịnh Vọng Thư nhìn cậu ta như đang nhìn Thịnh Thê Trì, lúc không vui Thịnh Thê Trì cũng thích trốn một mình một góc, ánh mắt lộ ra sự ấm ức và u sầu mà bản thân cho rằng mình đã giấu rất kỹ.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Thịnh Vọng Thư dựa vào lan can, không tự giác thở dài: “Sau này còn có nhiều lúc như vậy lắm.”

Thẩm Minh Ý ngẩng đầu nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Thịnh Vọng Thư hỏi cậu ta: “Nghe nói năm 15 tuổi cậu đã học đại học rồi, lúc đó học ngành gì vậy?”

Thẩm Minh Ý: “Toán học.”

Chênh lệch thật lớn, Thịnh Vọng Thư kinh ngạc nhướng mày: “Vậy sao sau này cậu lại chuyển sang làm diễn viên?”

“Bởi vì em thích diễn xuất, cũng cảm thấy bản thân mình có tài năng.” Thẩm Minh Ý vô thức xoa tay.

Thịnh Vọng Thư hiểu rõ “ồ” một tiếng: “Cũng khá giống tôi, có lẽ những người đổi hướng giữa đường đều như vậy.”

Thẩm Minh Ý nhướng mày đầy ngạc nhiên: “Trước đây chị cũng học toán à?”

“Tôi học quản lý.”

Thịnh Vọng Thư cười cười: “Bây giờ cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn thời gian để lựa chọn, xem cậu thật sự có thích cái ngành này không, có thể kiên trì hay không, nếu còn do dự, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

“Em không hối hận.” Trong giọng nói của Thẩm Minh Ý đầy kiên quyết, có sự bướng bỉnh của tuổi thiếu niên: “Diễn xuất thú vị hơn học toán nhiều.”

“Toán học là do bố mẹ em chọn, diễn xuất mới là lựa chọn của bản thân em.”

Thịnh Vọng Thư mím môi cười một tiếng.

“Vậy sau này, cậu sẽ thường xuyên trải qua cảm giác như thế này đấy.”

“Đam mê luôn đi cùng với đau khổ, tài năng là sự giúp đỡ, cũng là xiềng xích, nó khiến cậu tin tưởng bản thân một cách mù quáng, cũng sẽ khiến cậu không cam lòng khi thất bại, sau này, cậu cũng sẽ cảm thấy thất vọng, thất bại, vực dậy, nhen nhóm rồi lại giãy giụa trong vì thất bại.”

“...”

Thẩm Minh Ý trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn cô: “Em còn tưởng chị tới để an ủi em…”

“Tôi là sếp của cậu, ký hợp đồng với cậu là để cậu kiếm tiền cho tôi, không phải tới để dỗ dành cậu cho vui đâu. Bên cạnh cậu có không ít người dỗ dành cậu đúng không?”

Thịnh Vọng Thư hơi nhướng mày lên, cười cười nói hết câu rồi nhét trà sữa vào ngực cậu ta: “Uống chút đồ ngọt lấy lại tinh thần đi, đừng để cả đoàn phải đợi mình cậu.”

Cô xoay người bước đi, vừa đi được vài bước, liền nghe thấy Thẩm Minh Ý lẩm bẩm sau lưng: “Quản lý của em không cho uống trà sữa.”

Thịnh Vọng Thư cười, tùy ý xua tay: “Nói với quản lý của cậu là tôi cho phép uống.”



Thịnh Vọng Thư cũng không ở trường quay quá lâu, sau khi trở lại trường quay liền chào đạo diễn một cái, định rời đi.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động nhẹ, cô quay đầu lại, thấy là Ngôn Lạc dẫn mấy người đến thăm trường quay.

Người hai bên gặp nhau không thể làm như không nhìn thấy, Thịnh Vọng Thư đơn giản chào hỏi một tiếng.

Đạo diễn cười nói đùa: “Hai người đây đã bàn bạc trước rồi sao?”

Thịnh Vọng Thư cười: “Nếu đã bàn bạc thì chúng tôi cũng không người tới trước người tới sau thế này.”

Đạo diễn xem báo cáo thấy thời gian kết thúc công việc còn sớm, ông đề nghị buổi tối cùng ăn cơm.

Ngôn Lạc không phản đối, đây cũng là lịch trình cuối cùng trong ngày của anh.

Anh nghiêng đầu nhìn Thịnh Vọng Thư, trầm mặc không nói, ánh mắt không tiếng động dò hỏi.

Thánh Vọng Thư cười nói: “Ngại quá, tối nay tôi còn có việc khác, không đi được, để mấy người họ đi đi, hôm khác tôi mời anh nhé.”



Ngôn Lạc rũ mắt xuống, đôi môi mỏng hơi mím lại, cằm căng chặt.

Đạo diễn chủ yếu muốn nói về chuyện tăng đầu tư, không giữ được Thịnh Vọng Thư thì giữ giám đốc[2] của Business unit cô mang tới lại cũng được.

[2] Business unit thực tế là một thuật ngữ chuyên ngành được áp dụng cho lĩnh vực kinh doanh. Tại các doanh nghiệp có nhu cần mở rộng quy mô phát triển hay đổi mới chiến lược kinh doanh thì họ sẽ mở đơn vị Business unit. Chúng ta có thể hiểu một cách đơn giản rằng Business unit chính là đơn vị, cơ sở nhỏ lẻ hơn của doanh nghiệp, nói chính xác hơn thì business unit là công ty con của doanh nghiệp. Tại công ty con, các khâu điều hành sẽ được hoạt động độc lập tùy theo chiến lược của doanh nghiệp đề ra và đơn vị này hoàn toàn được xây dựng và phát triển bởi vốn lưu động của doanh nghiệp lớn.  

Ông gật đầu nói được.

Thịnh Vọng Thư chào tạm biệt liền rời đi, trước khi đi cô thấy Thẩm Minh Ý đang cầm cốc trà sữa quay lại phim trường, sự bực bội rầu rĩ và cảm giác thất bại trong mắt đã biến mất.

Dù sao cũng là diễn viên của công ty mình, cô thu hồi tầm mắt lại, thuận miệng nói với đạo diễn một câu: “Cậu bé Thẩm Minh Ý này chưa từng đóng phim điện ảnh, nhiều lúc khó tránh khỏi không biết nên làm như thế nào, mong đạo diễn thông cảm.”

Đạo diễn liên tục nói “được.”

Thịnh Vọng Thư cười cười, xoay người rời đi.

Ánh mắt Ngôn Lạc dõi theo cô tới ngoài cửa, vào lúc bóng dáng cô biến mất, anh quay đầu lại, bình tĩnh đưa mắt đến trung tâm phim trường, rơi vào trên người Thẩm Minh Ý.

Lúc nãy trước khi rời đi, cô đã nhìn cậu ta ba giây.



Thịnh Vọng Thư không có kế hoạch gì cho buổi tối, những gì cô nói với đạo diễn chỉ là một cái cớ để từ chối.

Mấy ngày gần đây tần suất gặp mặt Ngôn Lạc rất cao, không ngờ đi thăm phim trường cũng chạm mặt anh.

Câu “có phải đã bàn bạc trước với nhau rồi không?” của đạo diễn khiến cô bỗng dưng thấy bồn chồn.

Sau khi rời khỏi phim trường, Thịnh Vọng Thư một mình lái xe tới studio một chuyến.

Cô ở trong phòng làm việc chọn vải, một mình ở đó rất lâu mới rời đi.

Ăn Tết xong, Thịnh Tri Hành ép cô thuê một người giúp việc, không ở nhà chủ, hàng ngày chỉ đến nấu cơm và dọn dẹp cho cô.

Buổi chiều Thịnh Vọng Thư đã uống trà sữa nên cũng không thấy đói, gọi điện cho dì giúp việc bảo dì không cần tới nữa, sau đó tuỳ tiện ăn vài miếng hoa quả rồi đi rửa mặt.

Sau khi tắm xong, Thịnh Vọng Thư rót một ly rượu rồi đi vào phòng làm việc như bình thường.

Khi không có cảm hứng thiết kế, cô quen uống một chút rượu nồng độ cồn thấp.

Thắp một ngọn nến thơm lên, Thịnh Vọng Thư theo thói quen kéo rèm ra, liếc nhìn cửa sổ đối diện một cái, tối om.

Cô ngồi xuống vẽ tranh.

Trên mặt đất đã có bảy tám bản thảo bị bỏ, đây là bản thứ chín, mới vừa vẽ được một nửa.

Thịnh Vọng Thư đang thiết kế một bộ vest nam làm quà tặng lễ Tình nhân cho Lăng Du, nhưng đã chuẩn bị từ lâu mà tiến độ vẫn rất chậm, tạm thời cô chưa nghĩ ra chi tiết thiết kế đặc biệt nào.

Thịnh Vọng Thư đắm mình trên bàn làm việc hơn một giờ, lúc nhìn đồng hồ báo thức thấy đã hơn mười giờ tối.

Cô cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Lăng Du.

Thịnh Vọng Thư: [Hôm nay bận quá suýt nữa không kịp chúc anh ngủ ngon, anh ngủ chưa?]

Lăng Du: [Anh chưa.]

Thịnh Vọng Thư: [Ồ, vậy anh ngủ sớm nhé!]

Một phút sau, Lăng Du mới trả lời lại: [Hôm nay có xảy ra chuyện gì thú vị không?]

Thịnh Vọng Thư: [Không có, ngoài công việc thì vẫn là công việc.]

Cô nghĩ tới Thẩm Minh Ý trốn trong góc phòng với vẻ mặt thất bại, miễn cưỡng coi như hơi thú vị, nhưng hình như cũng chẳng thú vị lắm, ít nhất là không đáng gióng trống khua chiêng đi chia sẻ với người khác.

Hơn nữa, việc nói với bạn trai của mình về một người đàn ông trưởng thành khác hình như không phù hợp lắm.

Thịnh Vọng Thư: [Còn anh thì sao? Hôm nay đã làm những gì rồi?]

Lăng Du: [Buổi chiều đưa mẹ đi kiểm tra sức khoẻ, bây giờ đang tụ tập với mấy đứa bạn.]

Thấy anh ấy bảo đang tụ họp với bạn bè, Thịnh Vọng Thư sợ Lăng Du cứ nhắn tin mãi thì không hay, vội nói: [Vậy anh chơi vui nhé.]

Lăng Du: [Ừ.]

Thịnh Vọng Thư đặt điện thoại xuống, cầm ly rượu rỗng đặt lên quầy bar.

Khi cô vào phòng sách một lần nữa thì điện thoại báo có hai tin nhắn mới.

Lăng Du: [Trăng nhỏ, em muốn tới Sydney chơi mấy ngày không?]

Lăng Du: [Anh đặt vé máy bay giúp em.]

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.