Lăng Du thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền kia, cho rằng cô cảm thấy hứng thú. Trên mặt anh ấy nở nụ cười thật sâu, có một chút đắc ý nào đó vì đúng như suy đoán của anh ấy.
"Quả nhiên là em thích kim cương hồng."
Anh ấy lấy ra một cái chìa khóa nhỏ từ trong ngăn kéo bên cạnh, mở tủ trưng bày ra: "Lấy ra cho em nhìn ngắm một chút nhé?"
“Không cần đâu.” Thịnh Vọng Thư thu hồi ánh mắt, sự dao động trong đáy mắt nhanh chóng bị che lấp. Cô hơi dời bước, tầm mắt nhìn về phia sau.
Lăng Du không thèm để ý, mặc kệ cửa tủ còn đang mở, tiện tay lấy ra một chiếc ghim cài áo giới thiệu với cô.
Đó là thiết kế của anh ấy, và đã từng giành được giải thưởng.
Thịnh Vọng Thư đặt ghim cài áo vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói: "Thật tinh xảo!"
Sau khi thăm quan tủ trưng bày của anh ấy, Lăng Du quay lại bàn làm việc, mở ngăn kéo có khóa mật mã ở bên dưới, lấy ra một bản vẽ thiết kế chi tiết.
“Hôm nay anh đưa em đến đây chính là để xem cái này.” Anh ấy nói: “Quà sinh nhật chuẩn bị cho em đấy.”
Thịnh Vọng Thư cầm lấy bản vẽ tỉ mỉ nhìn, đèn trong phòng làm việc vẽ bật sáng trưng, chiếu vào làm cho bản vẽ gần như trong suốt.
Nó là một bản vẽ thiết kế chi tiết của một sợi dây chuyền, trên đó có đầy đủ kiểu dáng và chi tiết.
Phải một lúc lâu sau đó Thịnh Vọng Thư mới lên tiếng: “Cho em à?”
“Ừ.” Lăng Du nói: “Sau khi đi xem cực quang với em thì anh bắt đầu nghĩ ra ý tưởng thiết kế này, trước mắt vẫn còn phải điều chỉnh một số chi tiết, nhưng nhất định sẽ kịp cho sự kiện của em trong tháng tới.”
Thịnh Vọng Thư hỏi: “Anh hy vọng em sẽ đeo cái này khi tham gia sự kiện sao?"
“Có được không?” Lăng Du nói: “Anh cảm thấy nhất định em sẽ thích.”
Dưới ánh đèn sáng chói chiếu lên đỉnh đầu anh ấy, khuôn mặt anh trông như không còn thật. Thịnh Vọng Thư khẽ chớp mắt, nói: “Nhưng giá của cái này quá đắt.”
Đối với mối quan hệ hiện tại của họ.
“Bản chất của kim cương chẳng qua cũng chỉ là một khối tinh thể đơn giản được tạo thành từ các-bon, giá trị của nó được nâng cao là do con người ban tặng.” Lăng Du cười nói: “Ý nghĩa của nó đối với anh chẳng qua chỉ là món quà đầu tiên anh tặng cho em với tư cách là bạn trai mà thôi.”
Thịnh Vọng Thư nhếch môi: "Vậy thì em sẽ rất trân trọng món quà này."
—
Đầu tháng mười một, [Hỏa Tinh Nghịch Hành] chính thức khai máy.
Ngày làm lễ khai máy, Thịnh Vọng Thư, với tư cách là một trong những nhà đầu tư đã đến phim trường, cũng trong ngày hôm đó có rất nhiều phương tiện truyền thông, Ngôn Lạc cũng đến.
Khi gặp mặt, bọn họ cũng tính là lịch sự bắt tay nhau. Ngôn Lạc khẽ nói: “Đã lâu không gặp.”
Thịnh Vọng Thư nhìn vào mắt anh, trả lời: “Anh vẫn khỏe chứ?"
Sau đó, họ vào phòng nghỉ. Nhiều người đã đến, họ đến thăm hỏi đội ngũ chế tác chính và cùng họ hoàn thành nghi thức khai máy.
Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc đều không có ý định tiếp nhận phỏng vấn. Trong lúc phỏng vấn tổ chế tác chính, hai người lần lượt rời đi.
Thịnh Vọng Thư trực tiếp đến phòng làm việc, Ngôn Lạc đi đến Đầu tư Vân Châu. Hai chiếc xe một trước một sau được lái đi, tách ra tại giao lộ, một người đi thẳng, một người rẽ bên phải.
Cuối tuần này, Thịnh Vọng Thư và Hứa Niệm Tịch hẹn nhau đi spa.
Hai người hẹn đi spa vào khoảng mười giờ sáng, Thịnh Vọng Thư làm xong hạng mục, trực tiếp để mặt mộc ra ngoài đi đến trung tâm thương mại.
Trên đường đi, Hứa Niệm Tịch nhìn mặt cô liên tục, Thịnh Vọng Thư bị cô ấy nhìn thì không hiểu, hỏi: "Trên mặt tớ có dính gì bẩn hả?"
"Trên mặt cậu chỉ có xinh đẹp, làm sao có thể có gì bẩn được." Hứa Niệm Tịch cười nói: "Chỉ là tớ hơi có chút tò mò, không phải trước kia cậu nói không trang điểm thì không bao giờ ra khỏi cửa sao?"
“Có lẽ lúc đó gánh nặng thần tượng quá nặng nề đi.” Thịnh Vọng Thư nửa đùa nửa thật nói: “Nói chung là muốn người khác nhìn thấy được dáng vẻ tốt nhất của mình.”
Hứa Niệm Tịch muốn nói, người khác đó e là Ngôn Lạc ha?
Nhưng cô ấy thức thời nuốt hết mấy lời đó xuống bụng, đổi từ hỏi: "Lăng Du thì sao? Anh ấy cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ cậu lúc không trang điểm rồi sao?"
"Thấy rồi."
"Vậy anh ấy nói thế nào?"
“Đương nhiên là anh ấy nói rất đẹp.” Thịnh Vọng Thư nói như chuyện đương nhiên: “Ai lại đi nói bạn gái mình không xinh hả?”
“Bạn trai tớ sẽ nói đấy.” Hứa Niệm Tịch lầm bầm, lại phỏng vấn cô: “Nói chuyện yêu đương với Lăng Du cảm giác thế nào?”
Thịnh Vọng Thư cúi đầu chọn quần áo: "Rất tốt."
Hứa Niệm Tịch: "Tốt là tốt như nào?"
Ngón tay Thịnh Vọng Thư đang gạt gạt các móc treo đồ thì thoáng dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thả lỏng, vui vẻ."
Lăng Du chưa bao giờ xen vào chuyện riêng tư của cô, cũng sẽ không tự ý dạy dỗ cô, khoảng cách vừa phải khiến cô cảm thấy thoải mái.
Đã lâu không hẹn, Thịnh Vọng Thư dành cả ngày cho Hứa Niệm Tịch.
Sau khi ăn xong bữa tối, hai người đi đến quán bar "Burning". Môi trường quán bar này lành mạnh mà cũng không quá ồn ào, thích hợp để thư giãn uống rượu và nói chuyện phiếm.
Thịnh Vọng Thư gọi một ly Baileys pha sữa, vừa chậm rãi uống, vừa nghe Hứa Niệm Tịch kể về chuyến đi chụp ảnh ở vùng núi tháng trước của cô ấy.
Thời điểm rượu trong ly đã cạn nhìn thấy đáy, Lăng Du gọi điện cho cô, hỏi cô đang ở đâu.
Thịnh Vọng Thư nói: "Ở Burning."
Lăng Du hỏi: "Đi cùng với người trong phòng làm việc hả?"
"Không phải, là đi cùng Niệm Tịch."
"Được, vậy bọn em cứ chơi vui vẻ đi nhé."
Hứa Niệm Tịch nghe thấy là Lăng Du, nói ở bên cạnh: "Gọi anh ấy đến đây chơi đi!"
Thịnh Vọng Thư hỏi: "Anh có muốn tới đây không?"
“Được.” Lăng Du cười một tiếng: "Khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ tới.”
Nửa tiếng sau, Lăng Du đến đúng giờ.
Sau khi chào hỏi Hứa Niệm Tịch, anh ấy giơ tay gọi nhân viên phục vụ, hỏi hai cô gái bên cạnh: "Anh mời hai người uống rượu, hai người muốn uống gì?"
Thịnh Vọng Thư lật menu rượu xem, thấy người pha chế cho ra một loại mới.
Cô tiện tay chỉ loại đó, người phục vụ nhắc nhở: "Rượu này có thể có nồng độ cồn hơi cao một chút."
“Không sao.” Thịnh Vọng Thư trả lại menu rượu: "Tôi muốn uống cái này.”
Cô ngồi ở bên trong, cách nhân viên phục vụ hơi xa, Lăng Du thuận tay cầm lấy menu rượu: "Cứ mang loại cô ấy gọi ra đi."
Được một lúc, Lăng Du đi ra ngoài nghe điện thoại.
Hứa Niệm Tịch nghiêng người nhấp thử một hớp rượu trong tay Thịnh Vọng Thư, vị đắng chát, hơi có chút nồng.
Cô ấy nhíu mày một cái, không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến Ngôn Lạc, bị rượu kích thích liền quên mất trí nhớ, buột miệng thốt lên nói: “Nếu như Ngôn Lạc ở đây, hôm nay cậu có nói gì thì cũng sẽ không nếm được loại rượu này đâu."
Thịnh Vọng Thư đang quay đầu thưởng thức giọng hát của nữ ca sĩ hát dân ca trên sân khấu, nghe vậy mí mắt hơi rũ xuống.
"Đột nhiên nhắc tới anh ta làm cái gì?"
Hứa Niệm Tịch lè lưỡi: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới không nhầm thì cũng vào khoảng thời gian này năm ngoái, chúng ta uống rượu ở trong quán bar, cậu bị anh ấy từ trên trời rơi xuống mang đi."
Cô bị anh mang đi, anh cho cô uống nước, lại lạnh lùng mắng cô.
Bọn họ cãi nhau một cách khó hiểu.
Nhớ tới thì hình như đã là chuyện thật lâu trước đây.
Thịnh Vọng Thư cúi đầu nhấp một ngụm rượu, đúng là vị rượu rất nồng, mùi vị không tệ, giống như uống rượu có nồng độ cồn cao.
Cô cau mày nuốt xuống, giọng khàn đi vì bị cồn rượu như thiêu đốt: “Chỉ là anh ấy không thích phụ nữ uống rượu thôi.”
“Không phải chứ?” Hứa Niệm Tịch lầm bầm: “Tháng trước ở hội sở anh ấy còn để cho tớ nếm thử rượu vang anh ấy mới mua.”
Cô ấy cảm thấy mùi vị không tệ nên liền uống hai ly. Ngôn Lạc không nói gì, chỉ thờ ơ cười: "Còn một chai nữa, lúc nào cô về thì mang theo."
Hứa Niệm Tịch kể xong, Thịnh Vọng Thư cũng không có đáp lại, ánh mắt lại phóng tới trên người nữ ca sĩ trên sân khấu.
Cô ấy liếc nhìn Thịnh Vọng Thư, rồi lại nhìn Lăng Du vừa quay lại sau khi nghe điện thoại, từ trong thâm tâm thở dài một câu: “Lăng Du với Ngôn Lạc thật sự rất khác nhau.”
Thịnh Vọng Thư ngoái đầu lại nhìn: "Cậu nói cái gì?"
Hứa Niệm Tịch nhún vai: "Tớ nói rằng có lẽ Ngôn Lạc không xem tớ là phụ nữ."
Thịnh Vọng Thư vô cùng bình tĩnh hơi bĩu môi.
—
Lễ kỷ niệm thành lập thương hiệu cao cấp đó được tổ chức vào tối ngày chín tháng mười một. Ngày mùng tám, Lăng Du đã gửi trước quà sinh nhật được chính anh thiết kế cho Thịnh Vọng Thư.
Hộp quà với chất liệu nhung tơ màu xanh da trời dưới ánh đèn hiện lên tông màu trong sáng dịu dàng, Thịnh Vọng Thư mở hộp quà ra, nhìn thấy một sợi dây chuyền kim cương màu hồng được đặt ở bên trong.
Sợi dây chuyền được làm bằng chất liệu bạch kim, cũng không mang nặng giá trị vật chất lắm, chất liệu chính của mặt dây chuyền là kim cương hồng và đá quý màu tím nhạt. Viên kim cương không lớn được khảm vào trong đó, bề mặt là một hình tròn đánh bóng chất lượng cao, giống như mặt trăng tròn, xung quanh thì được khảm một vòng lộn xộn đá quý màu tím nhạt thành một hình tròn, giống như là ánh sáng tím nhạt bên ngoài được nhiễm cực quang màu hồng bên trong.
Thịnh Vọng Thư chỉ nhìn thoáng qua thì liền nhớ lại cực quang mà họ nhìn thấy ở Tasmania.
Toàn bộ sợi dây chuyền được chế tác tinh xảo, các chi tiết thậm chí còn khéo léo hơn.
“Đeo lên thử một chút nhé?” Lăng Du lấy sợi dây chuyền ra.
Thịnh Vọng Thư cười gật đầu.
Cô hơi cúi đầu, Lăng Du đi vòng ra phía sau lưng cô, nhẹ nhàng giúp cô đeo sợi dây chuyền lên.
Cô ngẩng đầu lên hỏi: "Đẹp không?"
Lăng Du vòng lại trước mặt cô, ánh mắt cụp xuống nghiêm túc ngắm nhìn cô, cười nói: “Rất đẹp, giống hệt như những gì anh tưởng tượng.”
Thịnh Vọng Thư xoay người đi soi gương. Khuôn mặt Lăng Du xuất hiện trong tấm gương, ở phía sau lưng cô.
Thịnh Vọng Thư và anh ấy cùng nhìn nhau qua gương, khóe môi hơi cong lên mỉm cười: "Cảm ơn, em rất thích."
Lăng Du khoanh tay khẽ tặc lưỡi: “Một lời cảm ơn là tiễn anh đi à?”
Thịnh Vọng Thư suy nghĩ một chút, xoay người giang rộng hai cánh tay về phía anh ấy, chủ động ôm lấy anh ấy.
"Như vậy được rồi chứ?"
"Đối với bạn bè thì như vậy là được rồi, nhưng mà bạn trai thì thiếu chút nữa."
Thịnh Vọng Thư bật cười, khẽ nâng cằm, đặt lên khóe môi anh ấy một nụ hôn.
Vừa chạm vào thì cô rời đi ngay tức khắc.
Lăng Du cười xoa xoa tóc cô, nói sớm một câu: "Sinh nhật vui vẻ."
Trong đêm tiệc kỷ niệm ngày mùng chín, Thịnh Vọng Thư mặc một chiếc váy trắng ngà xanh xẻ cao cúp ngực, đeo sợi dây chuyền kim cương màu hồng Lăng Du tặng và hoa tai kim cương của thương hiệu cao cấp đến tham dự.
Cô không đi thảm đỏ, cũng không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, nhưng sau khi kết thúc tiệc kỷ niệm cô vẫn bị tuồn ra ngoài rất nhiều ảnh.
Có một số tấm ảnh được gửi từ các nghệ sĩ đã chụp ảnh với cô, còn có một số tấm hình và video của các khách quý và nhân viên công tác tham gia lễ kỷ niệm.
Nghê Bố Điềm cũng đăng một bức ảnh chụp chung với Thịnh Vọng Thư lên Weibo do Hứa Niệm Tịch chụp giúp hai người họ. Trong ảnh, Thịnh Vọng Thư và Nghê Bố Điềm nắm tay nhau rất thân mật, một người mặc váy trắng, một người mặc váy đỏ. Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Người hâm mộ đều biết rằng hai người họ có một mối quan hệ khá tốt trong cuộc sống riêng tư, vì vậy tử tế và khéo léo gọi họ là Hoa hồng trắng và Hoa hồng đỏ.
Thịnh Vọng Thư vui vẻ lướt xem phần bình luận, dùng Weibo tích xanh bình luận một câu: [Hoa hồng là chị Điềm Điềm, còn tôi là fan CP của “Niên Niên Hữu Điềm”. ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]