Ngôn Lạc lái xe đến trước cửa quán bar Burning, Tống Nguyên lén lút chui từ trong đó ra.
“Anh Lạc, bên này.”
Ngôn Lạc đưa chìa khóa xe cho nhân viên, đi lại chỗ Tống Nguyên.
“Các em ấy vẫn còn đang ở đây, ở ghế trong cùng ấy, tôi sợ kinh động tới họ nên không dám lại đấy.”
Hai người đi vào trong, Tống Nguyên ra hiệu nhân viên tiếp đón im lặng rồi tiện tay cầm lấy chiếc khay của nhân viên phục vụ che đằng trước hai người.
Ngôn Lạc liếc xéo anh ta: “Cậu làm gì vậy?”
“Đánh yểm trợ.” Tống Nguyên nghiêm túc nói: “Đừng để các em ấy nhìn thấy.”
Ngôn Lạc cạn lời nhìn chằm chằm đối phương, sợ bị nhìn thấy thì anh còn đuổi tới đây làm gì?
Một lát sau, anh lại cười tự giễu một tiếng, chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, quan hệ giữa anh và Thịnh Vọng Thư đã thành ra thế này.
“Bỏ cái thứ ngớ ngẩn đấy ra!” Ngôn Lạc đưa tay ngăn chiếc khay đầy chướng mắt của anh ta lại, nhanh chân đi vòng qua Tống Nguyên đi vào bên trong.
“Ôi, anh trai!”
Thấy anh đi thẳng tới bàn của Thịnh Vọng Thư, Tống Nguyên thở dài, trả chiếc khay lại cho nhân viên phục vụ, đuổi theo anh.
Thế nhưng, Ngôn Lạc lại dừng lại cách một mét.
Ánh đèn mờ ảo biến đổi liên tục, anh im lặng đứng đó nhìn bóng lưng của Thịnh Vọng Thư, không rõ đang nghĩ ngợi điều gì.
Vừa rồi Tống Nguyên còn chê anh lỗ mãng, giờ lại có phần thổn thức.
Người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-trang/3329376/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.