Thịnh Vọng Thư bước thẳng sống lưng đi ra ngoài.
Đóng cửa nhà Ngôn Lạc lại, đi thẳng về phía trước, mở cửa nhà mình ra.
Trong đoạn đường ngắn ngủi này, trong đầu cô bất chợt nhớ tới tiết sức khỏe tâm lý hồi lớp mười.
Giáo viên bảo mọi người viết ra thứ quý giá mà mình muốn có nhất, cô không viết gì cả.
Lúc đó cô cho rằng mình được trời ưu ái, muốn thứ gì cũng có được dễ như trở bàn tay. Người nhà cô trân quý nhất và Ngôn Lạc cô thích đều ở bên cô, cô không nghĩ ra có gì mình muốn mà chưa có được.
Nhưng năm mười lăm tuổi, Ngôn Lạc hẹn hò, năm mười tám tuổi, cha mẹ ly hôn, vào năm cô đủ tuổi trưởng thành, cô đã mất toàn bộ “những thứ quý giá”.
Kể từ ngày ấy, Thịnh Vọng Thư chỉ còn lại chính bản thân mình.
Vậy nhưng giờ đây, dường như cô sắp đánh mất luôn cả chính mình.
Khoảnh khắc cửa phòng khóa lại, Thịnh Vọng Thư dựa người vào cánh cửa trong bóng đêm, cuối cùng cô cũng để giọt lệ được tuôn rơi.
Trong bóng tối, điện thoại rung lên.
Thịnh Vọng Thư dùng mu bàn tay quệt nước mắt, lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Nhà thiết kế gửi bản thiết kế trang trí studio cho cô.
Đầu óc Thịnh Vọng Thư rối bời, nhất thời xem không hiểu nội dung hình ảnh, cứ như thể bị mất khả năng đọc hiểu hình ảnh và câu chữ vậy, cô im lặng nhìn chằm chằm hình ảnh một lúc lâu mới nhắn lại.
[
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-trang/3329370/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.