Giọng nói của Lam Tâm rõ ràng rất êm tai, mang theo ý cười nhẹ, ấm áp như gió xuân.
Nhưng khi lọt vào tai của Thịnh Vọng Thư thì tựa như một tiếng sét bất ngờ giữa vùng hoang vu.
Trái tim của cô chợt rung động, co rút kịch liệt, phản ứng ngay tức khắc trong tiềm thức của cô chính là tư thế vừa rồi của mình và Ngôn Lạc có phải quá gần rồi không, có bị cho là mờ ám hay không.
Từ nhỏ đến lớn, đã nhiều năm bọn họ thường xuyên làm hành động như vậy, kỳ thực cũng không có gì, nhưng đó là trước kia, hiện tại anh đã có một người bạn gái ổn định lâu dài là Lam Tâm rồi.
Mà cô lại che giấu một sự cố chấp và nỗi quyến luyến không muốn cho ai biết.
Thịnh Vọng Thư luôn là người thẳng thắn bộc trực, nhưng mỗi khi ở cạnh Ngôn Lạc, cứ vào những giờ phút như thế này, cô thấy mình cứ như một tên trộm.
Lúc Thịnh Vọng Thư đứng dậy, Lam Tâm đã đi tới trước mặt họ, ý cười trong mắt vẫn không thay đổi.
“Chỉ có hai người thôi à?”
Giọng điệu của cô ta vẫn như thường ngày, nhưng Thịnh Vọng Thư lại không thể không dồn sự tập trung vào chữ “chỉ”.
“Tôi thay mặt công ty đi thăm đoàn làm phim [Ám Dạ], vừa mới về nên tiện thể ghé qua ăn cơm luôn.”
“Món ăn ở đây khá ngon.” Lam Tâm cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn sang Ngôn Lạc: “Sao anh lại không gọi món vịt kho gừng mà lần trước chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-trang/3329366/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.