Nguyễn Tầm Tầm không nghĩ tới sẽ gặp Hứa Diễn ở đây, vừa rồi anh ta đi tới mà cô còn tưởng rằng mình nhìn nhầm. 
Hai người đã quen biết nhau lúc học cao trung, Hứa Diễn cùng tuổi với cô, nhỏ hơn cô một tháng, mặc dù Hứa Diễn có chết không thừa nhận. 
Hứa Diễn cao hơn cô một cái đầu, cao lớn đứng trước mặt cô như một thân cây. Hứa Diễn trắng trẻo, ngũ quan đứng đắn, trên trán có vài sợi tóc rối, khi cười lên thì mặt mày cong cong, giống như cậu em trai hàng xóm. 
Rất lâu rồi hai người không gặp nhau. 
Hứa Diễn vừa bước vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nguyễn Tầm Tầm ngồi trên ghế sô pha. 
Hai người đứng sóng vai dưới cây nhãn trước sân, nói chuyện câu được câu không. 
Nguyễn Tầm Tầm nói: “Sao tôi thấy chiếc Audi ngoài cửa kia giống xe của anh thế nhỉ.” 
Hứa Diễn bị chọc vào nỗi đau, phất tay nói: “Đừng nói nữa, thua rồi.” 
Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Thua ai?” 
“Bạn của A Thịnh.” 
“Chu Thời Diệc?” 
“Ừ, sao hai người biết nhau?” 
“Trước đây là học trưởng cùng cao trung.” 
Hứa Diễn nhìn cô một cái, giọng nói kỳ lạ: “Học trưởng đẹp trai như vậy sao?” 
“Cũng được.” 
Hứa Diễn “À” lên một tiếng rồi không nói nữa. 
Hai người đứng yên tĩnh. 
Bỗng nhiên trước mặt có từng sợi bông bay xuống, tuyết rơi rồi. 
Tuyết đọng trên đất còn chưa tan đã lại nghênh đón thêm một đợt tuyết mới, Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu, dùng chân di di trong tuyết, sợi bông càng rơi càng lớn, có vài sợi bông bồng bềnh rơi trên đầu Nguyễn Tầm Tầm. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-em-sau-trong-thoi-gian/1804404/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.