Hiếm thấy hôm nay chưa có tuyết rơi, trên mặt đất đầy tuyết đọng, dần dần tan ra, Nguyễn Tầm Tầm đứng trong gió lạnh, mái tóc bay lượn, gần như là che khuất nửa khuôn mặt cô, cô nhẹ nhàng vén lên để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, gió như lưỡi đao cắt lên mặt cô.
Một tay Chu Thời Diệc cầm điếu thuốc, một tay nhấn còi.
Nguyễn Tầm Tầm híp mắt ngẩng đầu.
Anh dụi tắt điếu thuốc, cầm lấy khăn choàng cổ bên ghế phó lái rồi xuống xe đi về phía cô.
Khóe mắt của Nguyễn Tầm Tầm nhìn thấy có người đi về phía mình, cô dừng chân lại, tiếng “Sàn sạt” đột nhiên ngừng, đêm dài khôi phục sự yên tĩnh.
Chỉ thấy người đó mặc áo khoác màu xanh thẫm, tóc ngắn sạch sẽ làm nổi bật lên khuôn mặt của anh, thân hình cao lớn, một tay bỏ vào túi, một tay mang theo khăn choàng cổ, bước chân dài trầm ổn, không nhanh không chậm, chân thành đi về phía cô.
Đèn đường ở phía sau lưng anh, ánh sáng vây quanh anh.
Khoảnh khắc đó Nguyễn Tầm Tầm như nhìn thấy mặt trời.
Giống như nhiều năm trước, ánh mặt trời rực rỡ giống như thế.
Là ánh rạng đông trước bình minh.
Dường như cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập “Thình thịch.”
Chu Thời Diệc dừnglại trước mặt cô, ánh mắt như bóng đêm, tối sâu như nước, lại tỏa ra ánh sáng, ánh mắt đánh giá trên dưới một lúc, cuối cùng rơi trên cổ trắng nõn của cô: “Không lạnh sao?”
Thật ra là bình thường không quá sợ lạnh, thế nhưng đêm nay gió hơi lớn, độ ẩm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-em-sau-trong-thoi-gian/1804399/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.