Nguyễn Tầm Tầm thật sự rất muốn cho anh một cái tát. 
Trên thực tế, cô cũng làm như vậy rồi. 
Chu Thời Diệc xóa đi hình và video, tay ước chừng sức nặng camera, thấy vẻ mặt cô u ám thì không trêu cô nữa, lười biếng chìa tay ra, trả lại cho cô. 
Nguyễn Tầm Tầm đứng thẳng, không nhận lấy. 
Anh nhíu mày, gật đầu một cái nhìn cô, chế nhạo một câu: “Làm sao, còn chờ tôi mặc lại cho cô à?” 
“Chát ------” 
Nguyễn Tầm Tầm không do dự giơ tay cho anh một cái tát. Chu Thời Diệc không tránh, bất ngờ không kịp chuẩn bị, anh cũng không nghĩ đến phải tránh. Nhưng mà, Nguyễn Tầm Tầm không nghĩ đến là anh không tránh, thoáng chốc sững sờ. 
Chu Thời Diệc thu lại nụ cười, nhét trả camera lại cho cô, lạnh nhạt nói: “Tạm biệt.” 
Quay người rời đi. 
Trở lại căn phòng, chỉ còn lại Trương Man cùng với mấy cô gái. Anh đi tới cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bàn luận linh tinh của mấy cô gái, có lẽ chỉ là một vài món đồ xa xỉ, bát quái, đàn ông. 
Lúc Chu Thời Diệc nghe thấy tên mình thì nhíu mày, quay người ra ngoài. Anh dựa vào lan can hành lang châm một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay, vẻ mặt nhạt nhẽo cúi đầu ngắm nghía bật lửa trong tay. Ngọn lửa màu xanh lam cháy giữa ngón tay anh, chợt sáng chợt tắt. 
Không biết vì sao, giờ phút này anh lại nghĩ đến xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi lúc bên trong căn phòng nhỏ, nếu như không có camera, phong cảnh dưới lớp áo sơ mi nhất định là khá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-em-sau-trong-thoi-gian/1804382/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.