Du Trọng nghe vậy, cười hừ một tiếng: “Tôi thấy cậu không có vinh dự này rồi, mai sẽ kết thúc triển lãm.” Hạ Thành Phong tiếc nuối kéo dài giọng: “Vậy thì thật sự đáng tiếc quá.” Cậu ta hơi ngừng lại, rồi như chợt nhớ ra gì đó, cười nhạt bổ sung: “Vốn là có người hẹn tôi hôm nay đi xem, nhưng tôi từ chối.” Vẻ mặt Chu Huyên hài hước: “Lần này là hoa khôi nào ở Học viện theo đuổi cậu vậy?” Hạ Thành Phong nói: “Phương Thanh Ninh khoa biểu diễn, biết không?” Bên cạnh lập tức có người nói: “Chính là người bị chụp được cùng Lâm Hòa Tây vào khách sạn thuê phòng, sau đó trở thành hot topic ở trên diễn đàn trường học.” “Là cô ta.” Vẻ mặt Hạ Thành Phong lạnh xuống, “Vóc dáng rất hợp khẩu vị tôi, đáng tiếc lại chơi cùng với hạng người như Lâm Hòa Tây.” Nghe thấy tên Lâm Hòa Tây, Chu Huyên cười lạnh ra tiếng. Hạ Thành Phong ngước mắt nhìn cậu ta, sau đó mỉm cười: “Sao vậy? Cậu và đám người Lâm Hòa Tây từng có quan hệ à?” “Có chút vướng mắc.” Có người trả lời trước thay Chu Huyên, “Đầu tiên là Lâm Hòa Tây cố ý giành quyền sử dụng sân bóng rổ trong trường với bọn tôi, sau đó Ninh Nam lại đi đào góc tường bạn tôi.” Nói tới hai người này, cậu ta chưa bao giờ cho sắc mặt tốt: “Đều là cá mè một lứa.” Du Trọng từ nãy tới giờ chỉ dựa lưng vào sofa không lên tiếng, sau khi nghe thấy nội dung lời cậu ta nói, chợt nâng mí mắt lên. Có ấn tượng ban đầu với tên Lâm Hòa Tây này chính là lần tranh chấp giành giật sân bóng rổ cùng Ninh Nam. Lúc ấy cậu chưa biết Lâm Hòa Tây, cho nên cũng không để ý và nghiên cứu xem lời trong miệng Ninh Nam là thật hay giả. Bây giờ thoáng nghĩ lại, chỉ cảm thấy bản thân Lâm Hòa Tây không ở đó, dựa vào mấy người Ninh Nam giải thích, cứ nhận định Lâm Hòa Tây là nguồn cơn sự tranh chấp, thật sự không chịu xem xét. Còn lần trước bọn họ gây nên chuyện quạ đen ở sân bóng rổ sau ký túc xá, Du Trọng không khó để nhận ra, mấy người hầu của Ninh Nam và Lâm Hòa Tây không phải cùng một phe. Hơn nữa từ chỗ Chu Huyên nghe được chuyện gian dối trong kỳ thi cấp 4, chuyện tìm người thi thay vốn không phải là chủ ý của Lâm Hòa Tây. Câu hỏi dò của đối phương trước khi cúp máy lại lần nữa vang lên trong đầu, Du Trọng vô thức nhíu chặt mày. Trong lòng cậu chợt ý thức được, bây giờ cuộc sống và hoàn cảnh của Lâm Hòa Tây đơn giản đến vô cùng. Ba ruột đối với hắn không có bất kỳ tình cảm nào, mẹ trên danh nghĩa muốn nắm chặt hắn trong lòng bàn tay, em trai cùng cha khác mẹ cũng không thích hắn. Số ít bạn bè đều bên ngoài làm bộ làm tịch, sau lưng lại coi hắn như cái đinh trong mắt. Ngay cả mẹ ruột cũng đã qua đời. Du Trọng hơi cúi mắt. Nghĩ tới Lâm Hòa Tây trong ngày thường lười biếng và ngả ngớn thế nào, cũng sẽ không đưa chuyện mẹ ruột qua đời ra đùa giỡn. Mặc dù chuyện bị mẹ đẻ vứt bỏ chỉ là hắn cố ý nói dối làm trò cười, nhưng chuyện mẹ đẻ qua đời cũng không phải là chuyện có thể dễ dàng lấy ra làm trò cười được – Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, vẻ mặt Du Trọng hơi giật mình. Nếu Lâm Hòa Tây có chủ ý muốn lừa gạt cậu, thì tại sao lại muốn xuất hiện chuyện chân thật tồn tại trong lời nói dối. Thật giả lẫn lộn đúng là càng có thể nhận được sự tin tưởng của cậu, nhưng… Trong lòng Du Trọng đột nhiên sinh ra có thể có một khả năng hoang đường. Sắc mặt mơ hồ khó coi, cậu cắt ngang lời mấy người khác...., trầm giọng hỏi: “Trên con đường Lâm Hòa Tây, có phải có một bệnh viện không?” Mọi người mờ mịt đưa mắt nhìn nhau. Chỉ một lúc sau, mới có người nhớ tới trả lời: “Hình như không.” Tiếp đó lại có người phụ họa: “Tôi đi qua đường đó rồi, đừng nói là một bệnh viện lớn, ngay cả phòng khám nhỏ cũng không có.” Ánh mắt Du Trọng quét về mấy người còn lại chưa trả lời. Có người đã mở phần mềm bản đồ, đưa kết quả sau khi tìm kiếm cho cậu: “Trên bản đồ không có, vậy hơn phân nửa là không có rồi.” Du Trọng không nói gì. Người có mặt ào ào nhảy qua đề tài này, chuyển qua nhắc tới những chuyện khác. Hạ Thành Phong nãy tới giờ cau mày trầm mặc vào lúc này lại nở nụ cười: “Đúng là có, nhưng lúc ấy bọn mình còn nhỏ, cho nên không biết thôi.” Cậu ta hơi giãn chân mày, “Tôi cũng mới nhớ ra, năm ngoái nghe ông nội nhắc tới, đường Lâm Hòa Tây có một bệnh viện tư rất nhỏ, có điều mấy năm trước đã bị phá bỏ.” Nói xong, mặt cậu ta lộ vẻ nghi ngờ: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Không trả lời cậu ta, trong lòng Du Trọng dần sinh ra ý hối hận mơ hồ, ánh mắt Du Trọng phức tạp đứng lên, cất bước bước ra khỏi ghế sofa, “Các cậu chơi đi, tôi có chút chuyện phải về trường học một chuyến.” Không có bạn bè là nói thật, bị mẻ đẻ vứt bỏ ở bệnh viện cũng là nói thật. So với mẹ ruột qua đời chuyện này càng tệ hơn, có lẽ chính ngay cả mẹ ruột hắn cũng không thích sự tồn tại của hắn. Cậu bước nhanh ra ngoài biệt thự, thậm chí bước chân có mấy phần vội vàng mà không dễ dàng phát hiện ra. Tìm được xe mình trước sân, Du Trọng mở cửa ngồi vào ghế lái, tròng mắt lướt qua thời gian trên di động. Lúc này cách thời gian Lâm Hòa Tây gọi điện qua tìm cậu giúp một tay đã hơn mười phút. Sau khi cúp máy, Lâm Hòa Tây mới nhớ ra mình có thể dùng di động gọi xe. Chẳng qua là thời gian đã gần khuya, trên app gọi xe chậm chạp không có người nhận đơn. Sau khi hủy bỏ hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng có người nhận đơn, chỉ là đối phương ở hơi xa, lái xe qua bên này chắc khoảng năm phút. Hai quỷ say ngoan ngoãn ngồi dưới cột đèn đường,không gây ra tiếng động ồn ào nào. Lâm Hòa Tây cũng ngồi chồm hổm bên đường, lấy điện thoại ra chơi mấy trò chơi. Khoảng ba phút sau, một chiếc xe từ trong đêm đen lao ra, chậm rãi dừng trước mặt hắn. Mượn ánh sáng ảm đạm quét một vòng, xác định sườn xe toàn màu đen, Lâm Hòa Tây đứng dậy đi tới dưới cột đèn dìu hai quỷ say này. Có lẽ ngại người say rượu phiền phức, tài xế ngồi trên ghế lái không xuống xe giúp một tay. Bên trong xe cũng không bật đèn, sau khi lần mò dìu Phương Thanh Ninh và bạn cô vào trong xe ngồi, Lâm Hòa Tây khom lưng lùi ra khỏi xe. Đang muốn giơ tay đóng cửa xe để vòng qua ghế lái phụ ngồi thì Lâm Hòa Tây liếc mắt nhìn hết chiếc xe này, tay cầm cửa chợt giữ nguyên. Kiểu xe này không phải là xe mà hắn đặt trên app. Cũng sẽ không có ai lái chiếc xe sang trọng giá trị không hề nhỏ tới đón khách. Cuối cùng, Lâm Hòa Tây cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt. Hắn xoay người qua nhìn bảng số xe, bảng số xe cũng là một dãy số hết sức quen thuộc. Trong lòng khẽ động, lúc phản ứng kịp, cơ thể đã có hành động trước não bộ, Lâm Hòa Tây bước nhanh đi về phía ghế lái, khom người xuống trước cửa sổ đen thui, giơ tay gõ cửa kính đóng chặt bên phía ghế lái. Cửa kính xe hạ xuống theo động tác của hắn, dần dần lộ ra khuôn mặt anh tuấn thâm sâu của Du Trọng. Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt quen thuộc của Du Trọng, đôi mắt đen ẩm ướt của Lâm Hòa Tây sáng lên, sau đó tròng mắt như ngậm ý cười. Chạm phải đáy mắt tràn đầy nụ cười của hắn, đôi mắt Du Trọng hơi sâu xuống. Cũng không biết là vì đêm quá tối, hay là trong đầu bị bối cảnh tin tức liên quan tới gia đình Lâm Hòa Tây quấy phá, hoặc có thể là nụ cười này của hắn vô cùng thuần khiết và vui mừng, trong nháy mắt ngắn ngủi, trước mắt Du Trọng lại hiện lên bộ dáng con mèo nhỏ lang thang trong hẻm nhỏ ngậm đồ ăn ngửa đầu nhìn người ta, lúc thì ngây thơ lúc thì tha thiết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]