Đom đóm bay qua rèm cửa, Lâm Hòa Tây từ giữa hai chân Du Trọng đứng lên, mở rèm cửa thả nó bay ra ngoài.LQĐ
Vẻ mặt Du Trọng khôi phục lại như thường, đan chéo hai chân ngồi trong lều: “Cậu gọi tôi dậy, chính là vì cho tôi xem cái này?”
Lâm Hòa Tây nghi ngờ một lúc, dưới ánh trăng gật đầu một cái.
Thu cảm xúc trên mặt hắn vào mắt, trong đáy mắt Du Trọng như có điều suy nghĩ, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ mở miệng nói: “Như vậy bây giờ cậu có thể đi rồi.”
Lâm Hòa Tây động tác chậm chạp duỗi chân ra xỏ giày.
Du Trọng cúi đầu nhìn di động, dường như không đưa mắt lên nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Lâm Hòa Tây đi giày xong, đứng bên ngoài lều: “Tôi đi đây.”
Du Trọng đầu không ngẩng lên nói: “Thả rèm giúp tôi.”
Lâm Hòa Tây buông rèm theo lời cậu, nhưng không đi luôn.
Ánh trăng bị ngăn cách bên ngoài, trong lều lại lâm vào đêm đen, Du Trọng không nằm xuống ngay, mà đầu ngón tay kẹp điện thoại chờ đợi vài giây.
Bên tai mãi không có tiếng bước chân rời đi truyền tới, chỉ một lúc sau, rèm cửa bị người ta vén lên lần nữa, khuôn mặt đẹp trai của Lâm Hòa Tây xuất hiện dưới ánh trăng, “Nghĩ một hồi vẫn cảm thấy nếu không ngắm thì hơi đáng tiếc, một mình đi ngắm thì không có ý nghĩa gì. Cho nên,” hắn dừng một lát, nét mặt tươi cười: “Cậu có muốn vào rừng cùng ngắm đom đóm với tôi không?”
Vẻ mặt Du Trọng đúng như dự đoán: “Vậy đi đi.”
Lâm Hòa Tây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-di/1069535/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.