Cuối cùng Du Trọng đen mặt đi ra ngoài.
Chu Huyên quan sát cậu từ trên xuống dưới, “Đây là ai chọc giận cậu rồi hả? Lúc đi vào còn tốt mà.”
Du Trọng nâng mắt lên, không đáp mà hỏi ngược lại: “Chẳng phải là muốn gây phiền phức cho Lâm Hòa Tây sao? Cậu có người quen ở Học viện quốc tế không?”
“Đương nhiên là có, còn không ít đâu.” Chu Huyên mỉm cười nhướng mày, nụ cười không đạt nơi đáy mắt, “Mấy người bọn họ vốn bối cảnh ra đời không trong sạch đứng đắn gì cho cam, gặp chúng ta mà không thu liễm cái đuôi làm người khiêm tốn đi, lại còn hết lần này tới lần khác đón đầu hấp tấp khiêu khích, không cho cậu ta chút dạy dỗ, tôi nuốt không trôi cục tức trong lòng này.”
Đồng đội bên cạnh biết hoàn cảnh gia đình hắn, giơ tay lên níu vai cậu ta, trêu chọc cậu ta nói: “Cậu đây là nhìn cậu ta không vừa mắt đã lâu rồi.”
Chu Huyên nghe vậy, nghĩ tới vị mẹ kế làm tu hú chiếm tổ bây giờ của nhà họ Chu, hoàn toàn thu liễm nụ cười, trong giọng thêm vài phần ý lạnh: “Các cậu biết mà, tôi ghét nhất là con riêng.”
Từ ngày gặp Du Trọng trở đi, mọi chuyện của Lâm Hòa Tây bỗng trở nên không thuận lợi.
Ví dụ đồ đặt ngoài đại sảnh dưới lầu ký túc xá hay mất tích vô cớ, lúc cúp tiết nhờ bạn cùng lớp điểm danh cho hắn, cuối cùng trong danh sách thiếu tiết gửi tới lại luôn có hắn.
Lại ví dụ như số lần phụ đạo viên kiểm tra phòng ký túc xá rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-di/1069510/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.