Kết cục
Một năm sau…
Không ai trong những người đã chứngkiến có thể quên được đám tang nhiều nước mắt của một năm về trước.Không biết bao nhiêu người đã khóc trước hai chiếc quan tài lạnh lẽo nằm kề nhau ấy.
Tiếng khóc của người thân Thiên Anh, của mấy đứa trẻ em của Phượng. Tiếng khóc của những người hàng xóm,những người dân đã quá thân quen với hai người, đặc biệt là vị bác sĩtốt bụng mà họ vẫn thường ghé qua tặng đồ biển. Tiếng khóc của nhữngngười bạn, những người đồng nghiệp đã cùng làm việc nhiều năm với họ. Và khó quên nhất, chính là tiếng khóc ra rả vì khát sữa của đứa trẻ xấu số vừa mới chào đời đã phải tiễn đưa hai người thân yêu nhất của nó. Nhìnnó khóc đến tím tái cả người trên cánh tay của Chi, tim ai cũng nhưnghẹn lại, nhiều người cũng vì nó mà không cầm được nước mắt.
Hai người không đồng sinh, không yêu nhau, nhưng họ lại mất cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm và cóchung một đứa trẻ. Gia đình Thiên Anh mặc dù chưa một ngày đón cô gáikia về làm dâu con, nhưng họ vẫn muốn để cô được an táng ngay bên cạnhanh, để hai người họ có thể đến bên nhau khi tới bên kia thế giới.
Ở đó, có lẽ họ sẽ là một đôi uyên ương hạnh phúc.
Hạ Chi đặt hai bó hoa xuống trướchai ngôi mộ, đưa mắt hình lên hai tấm ảnh trên bia mộ, lòng cô lúc nàyvẫn còn hơi nhói đau khi thấy nụ cười của họ. Người chết thì cũng đãchết, người sống vẫn tiếp tục phải sống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-anh-vao-trong-noi-nho-em-di-phan-3-chi-co-the-la-yeu/2885137/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.