1 – Rượu không say mỗi người tự say
Tướng Tài thật vô dụng không dám làm gì.
Anh không ngừng thôi miên bản thân, tất cả đều là lỗi của Hoa Nam và Lương Sênh, lực tác động của hai người quá lớn, anh lại xuất phát từ đạo nghĩa anh em không thể ý *** đến hoa đã có chủ, bởi vậy mà chuyển rời đến anh em của Sênh ca. Ý nghĩ không thể đánh đồng với sự thật, chờ thêm một thời gian, đợi nó tự lắng xuống, anh liền sẽ thẳng trở lại.
Nhưng là có vài thứ một khi biết liền không thể vờ như không biết, Tướng Tài từ ngày nhắm đến Lương Giản sau liền trượt thẳng xuống hố lửa không quay đầu lại được. Hôm nay anh chú ý đến ngón tay thon dài sống mũi cao cao của Lương Giản, ngày mai anh phát hiện mùi hương trên người Lương Giản mê người không thôi, ngày kế lại cảm giác đến cả giọng nói cũng khêu gợi không ngừng được. Tướng Tài thầm hận không thôi, chỉ cần một tháng nữa thì đến cả cái rắm của người ta anh cũng sẽ cho là tinh hoa của đất trời.
Nhưng lại không thể dừng được việc ngày ngày theo đuôi người ta.
Lương Giản không có dị nghị gì, Tướng Tài muốn cùng liền cho cùng, có chuyện cần Tướng Tài đi làm, Tướng Tài liền vội vã chạy đi ân cần hơn bao giờ hết, hoàn toàn là hình ảnh một nguyện đánh một nguyện ai.
Trong lòng Tướng Tài một nửa là biển nước nửa kia là biển lửa, vừa muốn ăn mà không được lại không dừng được việc chảy nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giap-phuong-lao-dai-at-phuong-luu-manh/1881730/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.