Ngày hôm sau Lương Sênh tỉnh lại, trên giường chỉ còn mình anh, Hoa Nam sớm không biết đi đâu, đến ổ chăn cũng lạnh.
Lương Sênh thầm mắng con chó con này ngốc, hôm qua hai ta tốt xấu gì cũng là hẹn thề đến cuối đầu, sáng nay dù là giả bộ cũng phải giả bộ đến khi lão tử cắn tỉnh cậu đến làm một phát chứ? Không thể cho lão tử một cơ hội quân vương từ nay về sau không lên triều sớm được sao!
Mắng vài câu lại thật sự nghĩ đến hoảng, anh chỉ phải bất đắc dĩ xoa xoa tóc, rời giường đi xuống thu thập người.
Dù sao cũng rèn luyện mỗi ngày, Hoa Nam lại không kiên trì bao lâu liền xong cho nên lượng vận động tối hôm qua đối với Lương Sênh mang đến ảnh hưởng không lớn. Anh đứng làm vài động tác, sau đó liền chạy khắp phòng tìm người.
Cuối cùng anh tìm được trong phòng bếp. Khi Lương Sênh đi vào, Hoa Nam đang để chân trần đun cà phê, quần bò rộng rãi cùng với áo sơ mi trắng, không cài một nút thắt nào, bắp thịt căng phồng thoải mái lộ ra bên ngoài.
Lương Sênh thầm huýt sáo, đại tiệc đã sớm dọn ra đĩa, không ăn lão tử thực sự quá xin lỗi đảng. Nghĩ vậy liền xông lên ôm lấy Hoa Nam, đem nụ hôn buổi sáng suýt chút nữa bị ế toàn bộ bán sỉ cho cậu, lại ấn người ngồi lên bàn nấu ăn, cởi khóa quần cho cậu: “Nâng mông lên, anh sắp đói điên rồi.”
Hoa Nam phối hợp chống tay xuống bàn: “Đừng lâu lắm, em còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giap-phuong-lao-dai-at-phuong-luu-manh/1881722/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.