Phàm là người làm đại sự, đều có vài phần tự chủ lấy làm tự hào. Lương Sênh nói không đi tìm con chó con kia liền thật sự nghẹn tròn một tháng không chạy ra biệt thư.
Đương nhiên, anh cũng không ăn chay trong suốt thời gian ấy. Lúc trước bên người anh cũng từng có không ít người, hồi mấy tháng đầu Hoa Nam mới tới bọn họ cũng không rảnh rỗi, còn thay cậu chia sẻ không ít lưu lượng. Sau này Hoa Nam quen việc, Lục Dương có thời gian rảnh liền ngâm mình cả ngày ở biệt thự, những người khác đương nhiên liền bị vắng vẻ. Bánh Bèo anh ôm buổi tối hôm đó cũng đã là mấy tháng không gặp, bởi vì tiệc rượu muốn dẫn cô đi nên mới ỡm ờ đến một phát. Nhưng vì trong lòng nhớ thương việc con chó con kia không trả lời tin nhắn nên cũng chỉ qua loa một lần cho xong chuyện.
Giờ đây nổ ra chiến tranh lạnh với Hoa Nam, những người khác liền được hưởng mưa móc.
Nhưng Lương Sênh lại cảm giác không đủ. Nếu Hoa Nam là thịt nướng cơm tẻ thì người khác chính là thức ăn nhanh, tuy rằng ăn quà vặt cũng có thể ăn no, nhưng trong dạ dày lại cảm giác thiếu thốn không thoải mái, ăn bao nhiêu cũng cảm thấy đói. Lúc Lương Sênh xách súng lên chiến trường còn không khỏi so sánh: Mông không cong bằng con chó con kia, sau lưng không rắn chắc bằng con chó con kia, kêu không dễ nghe bằng con chó con kia, trên người cũng không đính kèm nốt nhạc…
Tiểu Lương mỗi ngày đều cố chấp gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giap-phuong-lao-dai-at-phuong-luu-manh/1881713/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.