"Cô Giang, trong năm ngày theo dõi chúng tôi nhận thấy mức độ nghiêm trọng của những cơn đau đầu của bệnh nhân ngày càng tăng, tôi nghĩ cô nên đóng tiền làm phẫu thuật cho ông ấy càng sớm càng tốt, chậm nhất là năm ngày nữa."
"Khối u đang phát triển rất nhanh, cô có thể thấy thị giác của bệnh nhân đang dần yếu đi, dù không rõ rệt, nhưng nó cũng đồng nghĩ với việc các dây thần kinh đã bắt đầu bị khối u chèn ép. Mù lòa, liệt người, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra nếu không giải quyết được khối u ngay."
"Tình trạng của bệnh nhân vì lao động và suy nhược cơ thể mà càng chuyển biến xấu hơn, sau khi cô đồng ý truyền đạm các chỉ số đã có biến chuyển khả quan, nhưng không thể kéo dài được. Nếu cô muốn bảo đảm cuộc phẫu thuật này, chắc chắn chi phí phải có sự thay đổi."
"Tiểu Hoa, con đang nghĩ gì vậy?"
Giang Nhược Hoa giật mình, hoàn hồn ngước mắt nhìn Giang Nghiêm, theo quán tính "dạ" một tiếng.
Giang Nghiêm ôn nhu nhìn cô, ánh mắt thương yêu khẽ nhướng mày: "Có phải con đang có tâm sự không? Ba thấy con bần thần ngồi đó một lúc rồi.
"A... Con không sao đâu." Cô mỉm cười, đứng dậy lấy túi hoa quả của Lam Tịnh Nghi gửi đến đem đi rửa.
Trong đầu cô hiện giờ thực chất có vô vàn những suy nghĩ hỗn tạp.
Mới vừa nãy bác sĩ nhận điều trị cho ba cô đã nói rõ và nhấn mạnh rất nhiều lần việc phải nhanh chóng phẫu thuật, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-uoc-hon-nhan/2771939/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.