Kể từ hôm bị cảnh cáo đó, Giang Nhược Hoa càng sống thầm lặng nhiều hơn khi ở trường, Lam Tịnh Nghi cũng nhẫn nhịn vì cô, không tạo ra thêm bất cứ ồn ào nào nữa.
Một hai ngày đầu người xung quanh cảm thấy bọn họ im lặng càng làm thêm nhiều chuyện quá đáng hơn, đôi khi không hề để ý mà nói to rõ chuyện Giang Nhược Hoa có kim chủ đại gia bao nuôi. Nhưng với phản ứng lạnh nhạt của cô, bọn họ cũng phát chán, không tiếp tục trò đùa đó nữa. Mạc Thiên Đan thấy cô đi học như xác chết không hồn, cũng thỏa mãn mà để yên.
Mỗi ngày lại trôi qua, cho đến trước thềm năm mới.
Giang Nhược Hoa một mình đi bộ từ cổng học viện ra ngã tư đường lớn, như thường lệ đã có một chiếc Cadillac màu xám đen đợi sẵn.
Ngôn Húc bước xuống xe mở cửa sau cho cô, nở nụ cười: "Chào buổi chiều, cô Giang."
"Chào buổi chiều." Cô cũng mỉm cười.
Nhưng khi nhìn đến khoang xe bên trong, nụ cười của cô thoáng đông cứng.
Tại sao Trịnh Minh Dực lại ở đây vào giờ này?
"Cô Giang?" Ngôn Húc thấy cô không ngồi vào xe, nghiêng đầu gọi cô.
Giang Nhược Hoa "à" một tiếng, mất tự nhiên mà cúi người ngồi vào bên trong.
Cửa xe đóng lại, Ngôn Húc khởi động xe chạy đi, giam hết những gượng gạo vào một không gian kín.
Bây giờ cô mới để ý đến còn có một người đàn ông lạ mặt ngồi ở ghế lái phụ. Anh ta cũng không hẳn lạ mặt, là người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-uoc-hon-nhan/2771921/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.