Cuộc phẫu thuật lần thứ hai của Giang Nghiêm diễn ra một cách tốt đẹp, phép màu xảy đến, khối u gần như đã được loại bỏ hoàn toàn, việc còn lại chính là tiếp tục theo dõi và điều trị dứt điểm di chứng.
Giang Nhược Hoa rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ mà trong lòng vui không kể xiết, nụ cười xinh đẹp hiện rõ trên đôi môi.
Cô mở cửa phòng bệnh, không ngờ ngoài Giang Nghiêm ra còn có một Hàn Dịch đang ngồi trò chuyện bên cạnh.
"Hàn Dịch?" Cô ngạc nhiên.
"Chào Giang tiểu thư." Anh quay đầu lại cười cười.
Giang Nghiêm vừa ôn hòa cong môi vừa nhìn con gái đi đến: "Tiểu Hàn mới đến thôi, thằng nhóc này biết ba mới mổ xong nên đến thăm."
"Chú Giang không có việc gì là tốt rồi." Anh mỉm cười. "Bác sĩ có nói khi nào có thể xuất viện không?"
"Hơn 2 tháng nữa." Cô ngồi xuống bên cạnh anh, chỉnh sửa lại để chăn đủ che thân người của ba cô. "Tình trạng đã khá hơn rất nhiều rồi, nhưng ba cần phải hồi phục hoàn toàn thì mới xuất viện được."
"Ây da mấy đứa cứ thích làm quá lên, ba có thấy gì nghiêm trọng đâu mà."
"Tiểu Hoa nói đúng mà chú, cứ phải hồi phục hoàn toàn thì mới yên tâm được." Hàn Dịch khẽ cười.
Giang Nhược Hoa lấy bình trà rót cho hai người mỗi người một ly, nhẹ nhàng nói: "Ba, thật ra con muốn nói sau khi ba xuất viện rồi thì ba nghỉ việc được không? Tiền dành dụm cũng đủ rồi, con sẽ tìm một căn trọ nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-uoc-hon-nhan/2771894/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.