Trịnh Minh Dực không có thói quen đặt chuông báo thức, đồng hồ sinh học của hắn cứ đến hơn 4 giờ sẽ tự mình thức dậy.
Hắn nhìn sang người con gái bên cạnh đang ngủ say, đáy mắt mơ hồ hiện lên nhu tình hiếm có. Buổi sáng nào hắn cũng nằm như thế này một chút để nhìn cô, hình như đã trở thành thói quen.
Bởi vì hắn phát hiện ra mỗi buổi sáng ngắm cô ngủ say làm cho hắn vô cùng thoải mái.
Người con gái này không có gương mặt lộng lẫy như người nổi tiếng hay bất cứ tiêu chuẩn của cái đẹp đắt giá nào, nhưng gương mặt cô ưa nhìn, hắn rất yêu thích. Ngay từ lúc đầu tiên khi hai người gặp nhau, hắn đã cảm thấy cô có vẻ ngoài phù hợp với hắn: đơn giản, nhưng thanh tao nhẹ nhàng.
Hắn nhìn cô, không nhịn được đưa tay chạm vào gò má trơn nhẵn, chậm rãi mơn trớn.
Vì sao hắn vẫn luôn không cảm thấy được sự chân thực? Vì sao hắn vẫn luôn cảm thấy dù cô đang ở ngay bên cạnh nhưng thực chất lại rất xa xôi?
Trịnh Minh Dực thừa nhận, hắn ghen tị với Hàn Dịch, ghen tị đến phát điên. Hắn ghen tị sự quan tâm mà cô dành cho anh, ghen tị sự dịu dàng mà cô đối với anh. Hắn cơ bản chỉ muốn là người đàn ông duy nhất mà cô có.
Thế nên hắn đã dùng cách hèn hạ nhất, đem gia đình và bạn bè ra đe dọa cô để buộc cô kết hôn với mình.
Lúc cầm chứng nhận kết hôn trong tay, trong lòng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-uoc-hon-nhan/2771870/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.