Editor: Thập Bát Sơn Yêu
Lên wordpress để đọc nhiều truyện hơn nha các nàng<3
———————
Vu Mạn Mạn cảm thấy Tiêu Lê đúng là ma quỷ, là loại rõ đầu rõ đuôi không chút nào che giấu.
Cô nhanh chóng trầm luân trong khoái cảm do Tiêu Lê tạo ra, mỗi một lần bị côn th*t của người đàn ông đâm vào đều sẽ phát ra tiếng ưm a khe khẽ, trước đó Vu Mạn Mạn đã sắp quên mất mình cũng là người có thể phát ra tiếng rên rỉ ngọt mị như vậy.
"Ư a... ưm... Tiêu Lê... A a..."
Cô rất thoải mái, thoải mái đến sắp tan ra.
Kích cỡ của Tiêu Lê lúc đầu tiến vào có vẻ có chút chật, nhưng một khi động lại thoải mái đến làm người nổi điên. Bởi vì đủ thô dài, hắn thậm chí còn không cần đi tìm cái điểm kia, mỗi lần quy đầu tự nhiên đẩy nếp nhăn của huyệt động ra là có thể tỉ mỉ chiếu cố tất cả điểm mẫn cảm của cô.
"Tôi cảm thấy bây giờ cô kêu không tệ."
Mà trái lại là Tiêu Lê, mặc dù tiểu huyệt của Vu Mạn Mạn vừa chặt vừa sâu, cũng có thể chứa toàn bộ côn th*t của hắn, nhưng mỗi lần đâm vào trong chỗ sâu kia, cái miệng nhỏ liền liếm mút đến eo hắn tê dại từng trận.
Trên mặt Tiêu Lê vẫn lạnh nhạt như cũ, ngoại trừ ngẫu nhiên hơi nhíu nhíu mày, giống như hoàn toàn không có bất kì tán dương gì với thân thể của Mạn Mạn: "Cô so với nữ chính thì sinh động hơn nhiều."
"Ư... Ưm a..." Vu Mạn Mạn cảm thấy Tiêu Lê thật sự muốn tự dạy cô học, nghiêm túc đi học, chỉ có cô là trầm mê trong khoái cảm do Tiêu Lê mang đến, không thể tự kềm chế.
Cô càng cảm thấy thẹn, nhưng cô càng nghĩ như vậy thì lại càng trầm luân: "Tiêu lão sư, có phải anh... từng dạy tôi! Tôi đã không phải học sinh của anh... Ưm a..."
Nghe thấy Vu Mạn Mạn gọi hắn là ' Tiêu lão sư ', tay Tiêu Lê liền siết chặt hai đầu gối của Vu Mạn Mạn, côn th*t đang lui ra ngoài lại hung hăng cắm vào.
Thân thể của Vu Mạn Mạn đột nhiên nhảy dựng, sau đó cả người liền trực tiếp run rẩy cao trào.
Hốc mắt của cô nhanh chóng nổi lên một tầng nước mắt sinh lý, lại bị khoái cảm như sóng biển ập tới mà thất thần, trong nháy mắt giống như về lại một ngày kia của tám năm trước.
Một năm kia Vu Mạn Mạn học đại học năm hai, học chính là văn học Hán ngữ, ngày đó giáo sư lâu năm ở trong giờ học giới thiệu với bọn họ học sinh mà ông ta đắc ý nhất, cũng là tân trợ giáo môn Hán ngữ của ông ta.
Mà ở ngay thời điểm Tiêu Lê đi vào phòng học, ngoài cửa sổ không biết làm sao lại đột nhiên nổi lên một trận gió, khiến rèm cửa phòng học bay lên. Ngày đó vừa mới mưa, trận gió mát mẻ sau cơn mưa mang theo mùi hương riêng dạo quanh phòng học một lần.
Vì vậy mà Vu Mạn Mạn sau khi Tiêu Lê rời đi rất nhiều năm đều suy nghĩ, có phải bởi vì thời tiết lúc đó quá tốt hay không, cỏ xanh cùng mùi hương bùn đất sau cơn mưa quá tươi mát, gió thật ôn nhu, độ ấm cũng gãi đúng chỗ ngứa làm người quá thoải mái, nên mới làm cô qua lâu như vậy cũng không quên được một ngày kia một cái nháy mắt kia.
Tiêu Lê lớn hơn Vu Mạn Mạn hai tuổi, tuổi tác lúc ấy cũng có thể véo ra nước. Mà thời điểm hắn đứng yên trên bục giảng tự giới thiệu, chỉ nói mấy câu đã lộ ra cỗ trầm ổn khó gặp ở đám bạn cùng lứa tuổi.
Sau đó Vu Mạn Mạn lại từ trong miệng bạn cùng phòng biết được, Tiêu Lê này chính là nhân vật phong vân trong trường bọn họ, chỉ là lúc cô nhập học thì Tiêu Lê cũng đã học năm ba, không thể ở lại trường học. Hiện tại làm trợ giáo chỉ là để báo đáp ân sư trước khi xuất ngoại cũng như tiêu phí một chút thời gian thôi.
"Quả nhiên không tự mình trải qua một lần thì sẽ không có cách nào tìm ra tất cả chỗ không hợp lý."
Giọng nói của Tiêu Lê kéo Vu Mạn Mạn từ trong hồi ức về hiện thực, hắn lật ngược Vu Mạn Mạn lại, ép lên mông cô: "Cô để nam chính bắn tinh đồng thời nữ chính cũng cao trào, nếu không phải cô cao trào quá nhanh mà nói, thì tôi còn đang nghi ngờ năng lực của anh ta đấy."
Tay của Vu Mạn Mạn thật vất vả mới chống ở trên sô pha, tránh cho dùng mặt mình làm điểm tựa, mặc dù cô cảm giác bản thân sớm hay muộn cũng sẽ bị Tiêu Lê cải tạo đến dễ bảo, về sau hắn nói đi hướng Đông cô liền không dám đi về phía Tây. Nhưng hiện tại cô cảm thấy vẫn nên cãi lại một câu vì nam chính của mình:
"Tôi cảm thấy... Cái này hẳn là căn cứ vào kinh nghiệm đi..."
"Hửm?" Một bàn tay của Tiêu Lê nâng chân Vu Mạn Mạn lên, một cái tay khác cuốn bản thảo thành ống còn thuận thế đỡ mắt kính: "Ý của cô là kinh nghiệm của tôi phong phú hơn nam chính?"
"Chẳng lẽ không phải sao..."
Lúc trước Vu Mạn Mạn nghe nói Tiêu Lê khi học đại học từng có bạn gái, về sau lại ra ngoại quốc lưu học, nhiều năm như vậy Vu Mạn Mạn không tin bên người hắn chưa từng có phụ nữ.
"Chắc là vậy." Tiêu Lê cũng không phủ nhận, côn th*t dính đầy d*m thủy lại lần nữa đâm vào trong cơ thể Vu Mạn Mạn, quy đầu thô to làm thân thể Vu Mạn Mạn theo bản năng mà co rúm lại một chút.
"Nhưng cô nên hiểu, đắp nặn tình tiết của tiểu thuyết thỉnh thoảng phải dựa vào sinh hoạt thực tế."
Hắn hơi rũ mắt, nhìn tiểu huyệt đỏ thắm của Vu Mạn Mạn bởi vì chứa côn th*t không phù hợp kích cỡ mà gần như căng trướng tới cực hạn, bên ngoài tiểu huyệt dính một vòng d*m thủy trong suốt đặc sệt, cùng với thân thể đang run rẩy mà không ngừng nhỏ giọt.
Huống chi cô viết còn không có hương diễm như hiện thực.
———————
Thập Bát Sơn Yêu.