Tôi khóc gọi mẹ, bảo bọn họ tranh thủ vào nhanh, mẹ chồng tôi không thể vào đây được, chỉ cần bọn họ vào đây là tôi sẽ không bị uy hiếp.
“Khóc cái gì mà khóc, lớn như thế rồi có chút chuyện cũng không nhịn được, không phải là con sinh chuyện sao, mẹ chồng con nói với mẹ…” Mẹ tôi thấy tôi khóc liền nhíu mày, không an ủi tôi mà lại mở miệng trách cứ.
“Tiểu Di à, con thật sự khiến cha mẹ mất mặt. Nuôi con lớn như thế, gả con cho người ta nhưng con lại khiến người ta tìm tới hai ông bà già này than trách. Ở thôn quê muốn con dâu sinh cháu trai mà khó như vậy sao? Con lại không phải không thể sinh?!”
“Nghe lời mẹ chồng con, mau bỏ búa xuống rồi về sống cùng mẹ chồng con…” Mẹ tôi nói.
Những lời này có không hiểu, có trách cứ nhưng càng nhiều hơn chính là lấy lòng mẹ chồng tôi.
Tôi không biết quan hệ giữa mẹ chồng và mẹ tôi hòa hợp từ khi nào, rõ ràng trước khi kết hôn một tháng mẹ tôi còn cùng mẹ chồng vì lễ vật ăn hỏi còn mặt đỏ tía tai, vì cháu trai bọn họ lại quay đầu cũng nhau đoàn kết.
Giọng tôi chua xót dị thường, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ tôi có chút mông lung: “Thế nhưng Giang Bác đã chết, bà ta bảo con…”
Không đợi tôi lên án tội ác của mẹ chồng thì mẹ tôi đã không nhịn được khoát tay ao: “Mẹ biết, bà ấy bảo con cùng Giang Hải sinh con đúng không? Cùng Giang Hải cũng rất tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-tien-dai-nhan-cua-toi/3197410/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.