- Lão họ Diệp thất phu vô sỉ! Lão muốn làm gì bổn cô nương?
Sau tiếng gào quát đột ngột vang lên này liền có thêm tràng cười cao ngạo của Diệp Triệu Linh tiếp nối. Cả hai âm thanh cứ thế cuộn xoáy vô tình làm cho Tiểu Quặt hồi tỉnh.
Mắt của Tiểu Quặt dù hãy còn lờ đờ nhưng vẫn thấy họ Diệp đang tự mở song sắt, đẩy một Tôn Nhân Phụng phẫn nộ và tiều tụy vào trong, một chỗ từ lâu nay chỉ dành để giam giữ Tiểu Quặt.
Bất chấp Tôn Nhân Phụng vùng vẫy, Diệp Triệu Linh vừa cười vừa hất hàm hỏi :
- Đấy là kẻ đã đôi ba lần liên tiếp luôn liều thân chỉ để bảo vệ sinh mạng ngươi. Nói mau, y là ai? Từng gặp tiểu liễu đầu ngươi như thế nào? Và vì sao y quan tâm, luôn lo lắng cho sự an toàn của ngươi?
Tiểu Quặt đã lấy lại toàn bộ nhận thức, lúc này đang nhìn Tôn Nhân Phụng :
- Thật khổ cho cô nương, và lòng thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong cảnh ngộ cùng bi thảm này.
Họ Diệp chợt biến sắc, kéo Tôn Nhân Phụng lùi lại, đủ một quãng an toàn :
- Ngươi không bị ta tước đoạt toàn bộ chân khí? Vì sao ngươi vẫn vô sự, lẽ ra phải nói không thành hơi, phải có dáng vẻ như người hoàn toàn bị kiệt sức mới đúng? Sao ngươi lại như thế?
Tiếng xích sắt khua loảng xoảng lúc Tiểu Quặt tự đứng lên :
- Thì ra ta đoán đúng, người dùng Âm công Ngọc Cổ Linh chỉ là nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thien-dinh/1930183/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.