Bọn họ vẫn luôn ở trên sân thượng cho đến khi tan học, đến tận lúc trở về lớp mà Lâm Phụ Tinh mãi vẫn chưa nghĩ ra được cách nào tốt để đối mặt với cục diện rối rắm này.
Trong một phút bồng bột xách ghế giơ lên, mọi người trong lớp đều căn ngăn cậu nên sẽ không bị liên lụy vào việc này, chỉ là đến cái ót của lão Trần mà cậu cậu còn chưa chạm vào miếng nào đã bị đuổi học rồi thì đúng là thiệt thòi mà.
Nhưng mà sau khi quay lại lớp học rồi Lâm Phụ Tinh lại phát hiện trong lớp vắng tanh, chỉ còn lại hai người là Trần Tân và Minh Lương Hải mà thôi.
Minh Lương Hải ngẩng đầu nhìn rồi lại cuối xuống tiếp tục làm đề, hiển nhiên là không muốn dính vào vụ này.
Giản Mộc vỗ vỗ vai cậu, nói một câu “Em đi trước” rồi trở về lớp hai bên cạnh, bên kia Trần Tân trông thấy Lâm Phụ Tinh quay về thì ba bước cũng thành hai, “bạch bạch bạch” chạy vội đến chỗ cậu.
“Anh Lâm, cậu đi đâu đó, tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu cả!”
Trần Tân nói nhiều, liên miên không dứt, vừa mở miệng là bắn liên hồn: “Trong lớp vắng tanh đúng không, dĩ nhiên rồi, mọi người đều chạy đến phòng hiệu trưởng cả rồi. Chúng ta làm đơn kiến nghị yêu cầu đổi giáo viên khác, việc như này mọi người nhịn lâu lắm rồi, ở trong lớp không được phép văng tục chửi người nên chúng ta chỉ có thể nghẹn ở cổ thôi. Vậy mà anh Lâm cậu dám khởi nghĩa trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thao-omega-gia-lam-alpha-van-bi-phan-cong/2915036/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.