Từ Kiến Trừng đem tất cả các túi bên tay trái đổi sang tay phải, từ phía sau biến ra bốn xiên mực nướng.
Hà Tự trợn mắt há hốc mồm: "Cậu mua nó khi nào?!"
"Vừa mới."
Hà Tự:?!
"Mau ăn đi, a dì lát nữa sẽ ra."
"Thật sự cho tôi?!"
Nếu Hà Tự là một con mèo tai cụp, phỏng chừng lúc này cái đuôi của nó có thể hất tung lên trời.
Từ Kiến Trừng không nói chuyện, đem xiên mực đưa về phía trước.
"Bốn xiên, tôi một lúc không ăn được hết nhiều như vậy, chia ra đi."
Từ Kiến Trừng lắc đầu: "Cậu ăn trước đi, ăn không hết tôi ăn."
"Đừng a", Hà Tự sờ sờ cái mũi: "Cậu như vậy tôi thực sự rất xấu hổ."
"Cậu cũng biết xấu hổ à?"
"ĐM! Tôi không có da mặt dày như vậy, được rồi tôi ăn."
Hà Tự thẹn quá thành giận hung tợn mà cắn con mực.
"Câu ăn từ từ thôi, không ai dành của cậu."
Từ Kiến Trừng vốn dĩ rất cao, nơi hắn đứng lại bị ngược sáng.Hà Tự bị mắc kẹt trong cái bóng của Từ Kiến Trừng, giống như một con mèo vừa ăn trộm đồ tanh, miệng đầy thức ăn.
Từ Kiến Trừng bất giác mà chạm vào má lụm đồng tiền của Hà Tự.
Hà Tự đồng tử mở to, con mực bị xé rách một nửa, dừng lại ở nơi đó.
"Nước sốt dính vào."
Hà Tự nga một tiếng, tiếp tục cùng con mực vật lộn: "Cậu thật sự không ăn sao?"
Hà Tự mơ hồ nói: "Cậu ăn vẫn không bị dị ứng, tôi thấy lần trước cùng mọi người đi ăn xiên nướng cậu cũng ăn a."
"Tôi ăn."
Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thao-doi-voi-toi-nhat-kien-chung-tinh/1111473/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.