"Đến bôi thuốc."
Từ Kiến Trừng vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh.
"Tôi tự làm được."
Nhiều lần khi Từ Kiến Trừng giúp cậu bôi thuốc đều bị Lý Tư Bội ngồi ở bàn trước nhìn thấy, Hà Tự cảm thấy ánh mắt của Lý Tư Bội có thể thiêu đốt cậu tại chỗ, cậu muốn tìm một cái hố để chui xuống, còn bị Từ Kiến Trừng cố tình giữ chặt không thể động.......
"Cậu mỗi lần bôi đều bôi lên răng......"
Từ Kiến Trừng mỗi lần nói chuyện đều không nói hết, kiểu muốn nói lại thôi, vốn là bộ dạng cô độc khó cao hứng, rồi lại đột nhiên cảm thấy ủy khuất, chịu không nổi.
Hà Tự thấy Từ Kiến Trừng khó chiều nhất, cậu cảm thấy từng cử động, từng nếp nhăn của Từ Kiến Trừng đều chọc vào điểm mềm nhũn nhất trong tim cậu.
"Được được."
Hà Tự đứng dậy, đổi sang ghế của Từ Kiến Trừng.
Từ Kiến Trừng đem cả người Hà Tự nhốt ở trên ghế, bị bắt ngửa đầu lên, đợi Từ Kiến Trừng bôi thuốc.
Từ Kiến Trừng cau mày lại động tác nhẹ nhàng, giống như đối xử với một bảo bối nhỏ tuyệt thế, Hà Tự đang tự mình mắc kẹt trong sự phủ định và hoài nghi bên trong.
Từ góc độ này nhìn lên Từ Kiến Trừng, lông mi của Từ Kiến Trừng giống như một chiếc quạt nhỏ, dày và rậm rạp như cánh quạt, vẫy vẫy. Bố mẹ này có gen gì mới sinh ra một cậu con trai khôi ngô, giỏi giang và chu đáo như vậy?
Hà Tự đau.
"Cậu sao lại cau mày a."
"Cậu hẳn là không bôi thuốc đúng giờ."
Từ Kiến Trừng đột nhiên dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thao-doi-voi-toi-nhat-kien-chung-tinh/1111470/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.