*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Này cũng quá đáng thương đi, so với thành phố Q của chúng tôi nhỏ hơn nhiều."
"Vậy cậu dẫn chúng tôi đi nếm thử."
Ngô Ưu chuyển động nâng ly nói.
"Được a, lần sau."
Hà Tự cùng anh chạm ly.
Ngô Ưu trả lời: "Đừng lần sau, liền ngày Quốc Khánh đi, Quốc Khánh có thể nghỉ được bảy ngày."
Hà Tự sửng sốt một chút, cậu cũng chính là thuận miệng khách khí, bất quá cậu uống một ngụm Yên Kinh trong ly thủy tinh, nhanh chóng phản ửng lại, nói: "Được a."
Là một phàm nhân tiễn Phật về phía tây, Hà Tự quay đầu lại, ánh mắt ra hiệu Từ Kiến Trừng đang ngồi bên cạnh, Từ Kiến Trừng hiếm khi cười: "Được."
Được.
Đều do mình.
Miệng tiện.
"Còn nhớ sinh nhật lần trước của Định Nghi, Trịnh Đán không phải đã tặng cô ấy một đôi giày cao gót pha lê Jimmy Choo như một món quà mừng tuổi trưởng thành sao? Còn Giáng sinh năm ngoái, đã tặng cô ấy một chiếc túi Dior limited star..."
Một vài cô gái từ lớp nghệ thuật tự do bước vào trước cửa, ngồi xuống ở gần chỗ bọn họ.
"A? Còn tặng giày cao gót pha lê cho cô ấy? Sao tôi không biết? Nhưng Trịnh Đán làm sao biết cỡ giày của Sở Định Nghi?"
Cái kia nữ sinh đầu tiên ngây người một lúc, sau đó bừng tỉnh nói: "Đúng vậy!" Sau đó còn nói thêm "Khụ, phỏng chừng là kẻ muốn cho, người muốn nhận."
"Sở Định Nghi cũng thật sự tốt a. Chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thao-doi-voi-toi-nhat-kien-chung-tinh/1111468/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.