Chẳng qua đều đã nói đến đây rồi, cuối cùng cậu vẫn đơn giản một hai câu kể lại chuyện đã xảy ra, Khương Nghị buồn bực: "Vậy tại sao cậu lại không đồng ý với cậu ta?”
Suy nghĩ của Lâm Sóc rất đơn giản, "Không phải tớ muốn treo cậu ấy đâu, tớ nghĩ, nếu tớ trở thành bạn trai của cậu ấy, thì không phải là cậu ấy cũng sẽ trở thành bạn trai của tớ sao, không thể qua loa như vậy được, ít nhất tớ cũng phải chuẩn bị một món quà hay bất ngờ gì đó cho cậu ấy, để ngày cậu ấy trở thành bạn trai của tớ có vẻ trịnh trọng và có ý nghĩa hơn, cậu hiểu không?”
"Tớ không hiểu."
"-_-||"
"Cậu nói nhiều như vậy thì cũng vòng quanh một ý, dù sao cũng chính là muốn tặng quà thôi chứ gì, thế cậu muốn tặng cái gì?"
"Tớ đây không phải là đang suy nghĩ sao!" Cậu chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không biết tặng quà gì cho thích hợp nữa.
Hai người không ở trong rừng cây nhỏ bao lâu đã trèo tường ra khỏi trường học, đi dạo một vòng trên đường, lúc trở về Lâm Sóc mang cho Vân Diệu Trạch một chai nước khoáng, vị trí của Vân Diệu Trạch là ở hàng đầu tiên gần cửa sổ cuối cùng, hắn chỉ cần đưa tay ra là lấy được.
Mấy lần trước đi xem Vân Diệu Trạch chơi bóng cậu đều muốn đưa nước, nhưng lại cảm thấy quá đột ngột không tìm được cơ hội.
Lúc này vẫn đang trong giờ học.
Tiết đầu tiên buổi chiều của lớp 12/1 là tiết lịch sử, lão giáo viên lịch sử ở trên giảng bài, mọi người ở dưới mơ màng sắp ngủ, Vân Diệu Trạch xoay bút trong tay, tầm mắt đối diện với Lâm Sóc ngoài cửa sổ một giây, sau đó lại nhìn về phía nước khoáng trên bàn.
Lớp 12/1 và 12/2 chỉ cách nhau một bức tường.
Vân Diệu Trạch vừa lấy nước khoáng từ cửa sổ, chủ nhiệm lớp 12/2, biệt danh là ông lớn, gầm lên: "Lâm Sóc, Khương Nghị, hai em can đảm thật đấy, còn dám trốn tiết của tôi, có muốn tôi gọi phụ đến không hả?". Truyện Bách Hợp
Lâm Sóc: "Không phải khoá học buổi chiều của lớp chúng ta tiết một là tự học sao?"
Chủ nhiệm lớp: "Đổi khóa rồi! Em coi thông báo của tôi là gió thoảng bên tai có đúng không?”
Khương Nghị vội vàng giải thích: "Lúc thầy thông báo, cậu ấy vừa vặn đang ngủ gà ngủ gật, căn bản không nghe thấy.”
Lâm Sóc bị Khương Nghị ngốc nghếch làm cho phát khóc: "Cậu ít nói vài ba câu sẽ chết sao?!"
Vân Diệu Trạch phì cười một tiếng, trong phòng học yên tĩnh của lớp 12/1 có thể nghe thấy rõ ràng, mọi người đồng thời quay đầu nhìn hắn, lão giáo viên đẩy kính mắt, điểm danh, "Vân Diệu Trạch, em cảm thấy tôi giảng bài có chỗ nào không đúng sao??"
Vân Diệu Trạch giương mí mắt, nói: "Không có."
Lâm Sóc không sợ bị chủ nhiệm lớp giáo huấn, chỉ sợ mất mặt trước mặt bạn trai tương lai, dùng ngón chân nghĩ cũng biết cuộc đối thoại của bọn họ chắc chắn Vân Diệu Trạch đã nghe thấy.
Chủ nhiệm lớp phạt bọn họ đứng ở bên ngoài.
Chuông tan học vang lên, cậu lập tức chui về phòng học, miễn cho bị Vân Diệu Trạch nhìn thấy dáng vẻ đứng canh gác của cậu, nhưng cậu vừa ngồi xuống vị trí không bao lâu, Lâm Dao đã cùng một nữ sinh chạy tới tìm cậu, hai người đứng ở cửa sau lớp phất tay với cậu.
Lâm Sóc vừa nhìn xấp thư tình trong tay em gái liền biết, nhất định là lại nhờ cậu giúp đưa thư tình.
"Vẫn giao hết cho Vân Diệu Trạch?"
"Ừm ừ!" Lâm Dao gật đầu, chỉ có lúc nhờ anh trai làm việc thì cô mới làm nũng, "Anh à ~ xin anh đó, làm ơn đi mà, đây chính là hạnh phúc chung thân của mấy nữ sinh lớp chúng em đó!”
"Cho nên em muốn cho Vân Diệu Trạch một chồng nhiều vợ, mây mưa triền miên?"
Khương Nghị vểnh tai lên nghe phun ra một ngụm nước, Tiểu Béo ở vị trí đằng trước gặp tai vạ.
Lâm Dao cũng bị anh trai châm chọc cho sửng sốt, "Aiya, anh đưa giúp là được rồi, nói nhiều như vậy làm gì, cũng không phải chọn cho anh, anh lấy đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy."
Nội tâm Lâm Sóc hừ hừ.
Đợi ông đây lên làm hoàng hậu sẽ trực tiếp ban cho các ngươi một trượng hồng.
"Tại sao các em không tự mình đi đưa?"
"Rất ngại, hơn nữa đàn chị lớp bọn họ nhìn thấy nữ sinh khác đưa thư tình cho Vân Diệu Trạch liền giống như muốn ăn thịt người, rất đáng sợ."
Sau khi bàn giao xong mọi chuyện, Lâm Dao và nữ sinh đi cùng nhanh chóng rời đi, nữ sinh đi cùng còn quay đầu lại nhìn Lâm Sóc, nhỏ giọng nói với Lâm Dao: "Dao Dao, thật ra anh cậu cũng rất đẹp trai, dáng vẻ nói chuyện lạnh lùng, còn hài hước nữa, nếu không thì tớ theo đuổi anh cậu đi..."
"Anh tớ đẹp trai chỗ nào, ánh mắt cậu sao vậy."
Hai người thì thầm nói chuyện rồi biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang.
Khương Nghị giống như thường ngày, đưa tay muốn cầm thư tình trong tay Lâm Sóc đưa giúp, Lâm Sóc thu tay lại, "Lần này tớ tự mình đưa, xem cậu ấy có nhận hay không.”
Nghe giọng điệu này, nội tâm Khương Nghị ái chà chà một trận ~ Đây rõ ràng là tư thái quản chồng của một cô vợ nhỏ.
Lâm Sóc đi ra khỏi phòng học, Vân Diệu Trạch vừa vặn ở ngoài cửa lớp, lưng dựa vào lan can, hai cánh tay tùy ý duỗi thẳng, tay trái tự nhiên buông thõng xuống, giữa hai ngón tay xách một chai nước khoáng đã uống một nửa.
Hắn đang nói chuyện với Từ Hiến.
Ánh mắt Lâm Sóc liếc qua chai nước khoáng, lại nhớ tới nụ hôn lúc trưa, mặt đỏ tim đập một trận.
Vân Diệu Trạch nhìn về phía cậu.
Lâm Sóc đến gần, cố gắng làm cho thanh âm có vẻ bình tĩnh, nói: "Thư tình của cậu.”
"Sau này đừng đưa cho tôi những thứ này nữa." Thanh âm của Vân Diệu Trạch không nhẹ cũng không nặng, nhưng vừa vặn có thể để cho các bạn học trên hành lang đều nghe thấy, bình nước trong tay lắc lư nhẹ nhàng, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Lâm Sóc, nhếch môi, "Tôi có người mình thích rồi.”
Hắn là nhân vật mưa gió của trường học, một câu 'có người mình thích' lập tức làm cho nữ sinh nổ tung.
Đám nữ sinh xì xào bàn tán, chạy về phòng học, không cần nghe bọn họ nói cái gì, chỉ cần nhìn biểu cảm liền biết là vừa giật mình vừa tức giận, còn có tan nát cõi lòng rối tinh rối mù, nhưng điều đó không ngăn cản họ áp sát bên cửa sổ dò xét hóng hớt.
Vân Diệu Trạch rốt cuộc thích ai! Sao trước đó một chút tiếng gió cũng không nghe thấy, hơn N ánh mắt, bao gồm cả ánh mắt của nam sinh xung quanh đều tụ tập trên người hai người.
Hầu kết Lâm Sóc giật giật.
Có chút không giấu được ý cười trong mắt.
"Ồ... Ra là vậy..." Âm cuối còn hơi kéo dài một chút.
Vân Diệu Trạch ừ một tiếng, cười như không cười, "Nhận thư tình tôi sợ cậu ấy ghen, hơn nữa còn chưa theo đuổi được người, thỉnh thoảng còn có thể giận dỗi, buổi trưa vừa dỗ được cậu ấy xong.”
Móa!
Hình như cậu đang bị trêu chọc.
Lâm Sóc mím môi, cực lực khống chế khóe miệng muốn nhếch lên, cậu chụp thư tình vào trong ngực Vân Diệu Trạch: "Vậy cậu tự mình xem rồi xử lý đi.”
Vân Diệu Trạch giao đống thư tình cho Từ Hiến bên cạnh: "Giúp tôi vứt đi."
Từ Hiến: "Tay cậu không gãy, tại sao lại bảo tôi vứt?”
Vân Diệu Trạch: "Tay cậu cũng không gãy, tại sao lại không vứt giúp một chút."
Từ Hiến: "...." Nhất thời không nói nên lời, không thể phản bác.
Khương Nghị cũng vây xem toàn bộ quá trình đối thoại, có người bị khiếp sợ đến mức, nhìn Vân Diệu Trạch một chút, lại nhìn Lâm Sóc một chút, rồi xoay người trở về phòng học, hai người này dám âm thầm tán tỉnh nhau trước mặt mọi người, thật kích thích nha!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]