Ăn trưa xong, Lâm Sóc và Vân Diệu Trạch cùng nhau đến rạp chiếu phim.
Hiệu quả đặc biệt của phim bom tấn hành động Âu Mỹ đương nhiên không phải loại năm mươi xu, nam chính trên màn ảnh có siêu năng lực đặc biệt vượt nóc băng tường siêu đặc sắc, nhưng Lâm Sóc chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh, trong đầu quay cuồng câu 'trong bụng cậu mới là hạt giống của Vân Diệu Trạch tôi'.
Sau đó không khống chế được liên tưởng đến rất nhiều hình ảnh lung tung lộn xộn, mà bộ phim nói cái gì căn bản không xem vào.
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Vân Diệu Trạch mua nước cho cậu, hỏi: "Cậu thấy phim hay không?"
"Rất hay."
"Hay ở đâu?"
"A?" Lâm Sóc dừng một chút, có chút xấu hổ.
Không đợi cậu cẩn thận nhớ lại, Vân Diệu Trạch đã hỏi một vấn đề khác, "Tôi thấy cậu vẫn luôn ngẩn người, có phải người kia còn nói cái gì với cậu không?”
'Người kia' là chỉ nữ sinh trong nhà ăn trước đó.
Lâm Sóc thẳng thắn trả lời: "Nói cậu không phải là người tốt lành gì, sau đó nói mình mang thai bảo tôi đừng..."
"Tôi quả thực không phải người tốt lành gì." Vân Diệu Trạch ngắt lời cậu, tiện tay mở lon nước trong tay ra, giương mắt nhìn vẻ mặt Lâm Sóc, trên mặt không còn ý cười, ngược lại còn mang theo khinh thường châm chọc, "Năm 7 tuổi tôi đã đẩy một người phụ nữ xuống lầu, 8 tuổi đập vỡ máy tính trong nhà hại ba tôi mất vài mối làm ăn, 10 tuổi chạy đến sòng bạc, 11 tuổi đánh nhau với người ta, 13 tuổi đưa gia sư vào bệnh viện..."
Lâm Sóc trợn mắt há hốc mồm.
Cái này hoàn toàn bất đồng với Vân Diệu Trạch dịu dàng tính tình tốt được nữ sinh xưng là bạch mã vương tử ở trường học, chênh lệch quá lớn.
Trước kia Vân Diệu Trạch khốn nạn như thế?
Hay là Vân Diệu Trạch lại nói đùa với cậu?
"Thế nào, còn muốn cùng loại người như tôi đến bờ biển không?" Vân Diệu Trạch nói đến chuyện trước kia, coca trong tay cũng uống hết.
Lon nước phát ra âm thanh bị bóp bẹp trong lòng bàn tay, sau đó coong một tiếng ném vào thùng rác.
Chỉ cần Lâm Sóc nói không đi, hắn sẽ giống như vứt rác vứt người ở chỗ này.
"Đi."
Thấy Vân Diệu Trạch đã khởi động moto, Lâm Sóc không kịp suy nghĩ nhiều liền ngồi lên ghế sau, vừa đội mũ bảo hiểm xong moto liền phóng ra ngoài, xém chút nữa làm cậu ngã nhào.
Moto lao vun vút trên đường, tiếng gió cách mũ bảo hiểm thổi ríu rít bên tai.
Cậu có thể cảm giác được, hiện tại tâm trạng của Vân Diệu Trạch đang khó chịu.
Giống như dự tính, gần một tiếng rưỡi bọn họ đã đến bờ biển khu thắng cảnh, bởi vì công trình xung quanh còn đang được cải tạo cho nên gần đó không có người, lối vào cũng chỉ có hai nhân viên công tác, nhìn thấy Vân Diệu Trạch đến trực tiếp mở cửa.
"Sao bọn họ không hỏi gì cả?" Lâm Sóc buồn bực.
"Không cần hỏi, tôi xoát mặt."
"... Cậu trâu bò."
Lâm Sóc giơ ngón tay cái lên, quan sát sắc mặt Vân Diệu Trạch, vẫn không tốt lắm.
Bữa trưa của bọn họ cọ tới cọ lui ăn đến 2 giờ, xem phim mất hai tiếng đồng hồ cộng thêm thời gian đến bờ biển, hiện tại đã gần sáu giờ, ánh hoàng hôn xuống núi chiếu rọi biển rộng, màu vàng đỏ hòa quyện với màu xanh lam xinh đẹp vô cùng, cũng chiếu cái bóng nam sinh đi chân trần tản bộ trên bãi biển thật dài.
"Lúc 11 tuổi không phải cậu đánh nhau với người khác rất lợi hại sao?" Lâm Sóc đứng đối diện Vân Diệu Trạch nói, nghĩ cách dỗ dành người kia, "Hay là hai chúng ta đánh một trận đi, nếu như tôi thắng, cậu cười với bổn đại gia một cái nhé.”
"Tôi thua còn cười thế nào được?"
"..."
"Chẳng qua quật ngã cậu thì dư sức."
Dứt lời, một tay Vân Diệu Trạch nắm chặt bả vai Lâm Sóc, một chân quét người ngã xuống bãi cát, nhẹ nhàng.
Lâm Sóc không phục, hai người nửa đánh nhau nửa đùa giỡn, chờ nước biển chạm vào bắp chân cậu mới phát giác bọn họ đã lăn đến mép bãi biển, cậu phấn khởi một lần nữa xoay người ngồi trên bụng Vân Diệu Trạch, hai tay ấn xuống bả vai Vân Diệu Trạch, nhếch miệng cười: "Thế nào, có phải là tôi rất lợi hại không?”
Vân Diệu Trạch lười trả lời, hai tay gối sau đầu, không định dây dưa với cậu nữa.
Lâm Sóc có chút gấp gáp.
Bạn trai tương lai thật khó dỗ.
"Mặc dù lúc xem phim tôi có chút thất thần, nhưng tôi không nghĩ lung tung gì cả." Lời này nói ra tới chính cậu cũng không tin, nhưng đằng sau là thật, "Sau đó cậu nói những chuyện khi còn bé, tôi mới suy nghĩ kỹ, nghe như cậu là một tên khốn kiếp, nhưng cũng có khả năng chuyện không phải như vậy.
Cậu đẩy người phụ nữ kia xuống, nói không chừng là người phụ nữ đó đã làm gì đó với cậu, còn chuyện cậu đập vỡ máy tính có phải là cậu muốn ba cậu buông công việc xuống và dành nhiều thời gian cho cậu hơn không? Nếu có người bảo vệ cậu, ai 11 tuổi đã đánh nhau với người ta? Gia giáo cũng không phải ai cũng làm thầy..."
Hai người, một trên một dưới, bốn mắt nhìn nhau.
Con ngươi đen kịt cất giấu lạnh lùng xẹt qua một tia kinh ngạc, lần đầu tiên Vân Diệu Trạch nghe thấy có người thay hắn giải thích, mà không phải mắng hắn là súc sinh, hay là chậc chậc mấy tiếng khen hắn tàn nhẫn giống như hồ bằng cẩu hữu.
"Mặc kệ như thế nào, trước kia là trước kia, tôi cảm thấy cậu hiện tại rất tốt, dù sao thì tôi cũng thích cậu."
Nói xong câu cuối cùng, Lâm Sóc chủ động hôn hắn.
Một khi xác định là song hướng lao tới, tình yêu của cậu giống như mặt trời nóng rực sáng ngời, đốt đến lòng người ấm áp.
Vân Diệu Trạch không quan tâm người khác cảm thấy hắn tốt hay xấu, cho nên khi cho rằng Lâm Sóc nghi ngờ nhân phẩm của hắn thì hắn cũng không muốn ngụy trang cái gì cả, bởi vậy mới có vẻ tương đối qua loa, không phải là đang tức giận.
Chẳng qua hiện tại, không hiểu sao tâm trạng lại đặc biệt tốt.
Hắn liếm môi dưới, trong mắt tràn đầy ý cười, giơ tay lên đè chặt gáy Lâm Sóc không để cho cậu trốn, thậm chí còn lấy lại quyền chủ đạo.
Thủy triều dâng cao, một đợt sóng đánh tới làm cả hai người ướt nhẹp.
Nước mặn thấm vào mũi mắt, Lâm Sóc cảm thấy hít thở không thông, càng hít thở không thông chính là nụ hôn của Vân Diệu Trạch.
Vân Diệu Trạch xoay người đè cậu trên bãi cát, giọt nước trên mái tóc tích tắc rơi xuống, chỉ dừng lại vài giây, một nụ hôn lại rơi xuống, còn cắn vào hầu kết nhô lên...
Lâm Sóc nuốt nước miếng, cảm giác vạt áo hoodie bị vén lên một chút, có ngón tay móc lấy mép quần, tiếp theo là cả bàn tay đều dò xét mò vào...
...
Ánh hoàng hôn đốt đến cả khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Cậu chưa từng làm chuyện kích thích giúp đỡ lẫn nhau như vậy, cho nên toàn bộ quá trình đều dùng cánh tay trái che mặt.
Rất nhanh cái gì đó liền ra, về phần bạn trai tương lai có ra hay không cậu lại càng không dám nhìn, dù sao tay phải vẫn luôn ngâm trong nước.
Vân Diệu Trạch tựa trán lên vai cậu, hô hấp thô giống như sói, sắc trời tối tăm cũng không ngăn được dục vọng chiếm hữu trong mắt đệ nhất giáo thảo trường.
Hắn ghé vào tai Lâm Sóc, nói: "Tối nay đến chỗ tôi qua đêm đi bảo bối, xin cậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]