Lâm Sóc cầm cây cán bột đi thẳng đến chung cư của Vân Diệu Trạch.
Kính coong, kính koong, kính koong.
Kính coong, kính koong, kính koong, kính coong, kính koong, kính koong, kính koong...
Chuông cửa bị bấm thành liên hoàn call đoạt mệnh.
Nhưng năm sáu phút sau đều không có người mở cửa, chẳng lẽ hắn không ở nhà sao? Lâm Sóc ảo não, bởi vì cậu tới quá vội vàng, không nghĩ tới khả năng Vân Diệu Trạch có thể không trở về chung cư.
Cậu gỡ chặn Vân Diệu Trạch trên Wechat rồi gọi điện thoại cho hắn, đợi khoảng tầm mười giây đối phương mới bắt máy: “Lâm Sóc?” Giọng điệu kinh ngạc và không dám tin.
"Tôi là đại gia cậu! Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Tôi đang ngủ ở chung cư."
"Mở cửa cho ông đây!"
"Được."
Cầm cây cán bột vỗ hai cái vào tay, có vũ khí trong tay, cho dù đánh không lại cũng có thể khiến cho tên chó cặn bã bị trúng mấy gậy, thương mình một vạn, thương địch tám trăm cũng có lời.
*Câu gốc: Thương địch một vạn, thương mình tám trăm.
Có tiếng khóa cửa truyền đến.
Cửa vừa mở, Lâm Sóc liền cầm gậy đập vào người mở cửa.
Vân Diệu Trạch phản ứng rất nhanh, kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm và cảm giác nguy hiểm không hề che đậy, tiếng gió từ cây gậy giơ lên đã khiến hắn cảnh giác, thậm chí hắn còn làm ra cử động có lợi nhất.
Dùng cánh tay bị thương đỡ cây gậy.
Một côn này Lâm Sóc là dùng hết sức lực, cậu muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thao-ba-dao-cau-toi-quay-dau-lai/2627408/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.