Edit: Gà
Từ Nhã Văn từ từ tỉnh lại, trong không khí ngập tràn mùi nước khử trùng. Bên cạnh treo bình nước truyền, nhìn xuống chút nữa là bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Từ Thư Quân giống như khi còn bé giúp bà điều chỉnh tốc độ chảy, sau đó lặng lẽ lấy chăn lông đắp lên bàn tay gắn kim truyền.
Từ nhỏ thân thể của Từ Nhã Văn rất yếu ớt, dễ sinh bệnh. Bố mẹ bận rộn công việc, phần lớn thời gian đều do Từ Thư Quân chăm sóc bà.
Bà nhìn đến đỉnh đầu Từ Thư Quân, vốn trước đây là một chàng thiếu niên nhiệt huyết không biết tự bao giờ mái tóc đã có thêm nhiều sợi bạc. Hai mắt Từ Nhã Văn ê ẩm, hô hấp nặng nề.
Từ Thư Quân nghiêng đầu, nhìn thấy bà đỏ mắt nhìn mình chằm chằm thì vội nói: “Chi…đừng kích động, em ra ngoài ngay.”
Bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của Từ Nhã Văn, rồi quay đầu lại hỏi Từ Thư Quân đang đứng trước cửa: “Anh là người nhà của bệnh nhân sao?”
Ông bước về phía trước rồi nhanh chóng lui về sau, “Con trai bệnh nhân đang trên đường đến, có gì anh có thể nói với tôi, sau khi chúng đến tôi sẽ truyền đạt lại.”
“Anh là hộ sĩ à?” Bác sĩ gật đầu, “Cũng được, vậy anh đến phòng làm việc, tôi cần thông báo tình hình với anh.”
Từ Thư Quân theo bác sĩ đến phòng làm việc, không lâu sau thì quay về. Ông nhìn Từ Nhã Văn trong phòng bệnh, bà đang nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài nên ông định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-tu-nho-mai-khong-quen/3537404/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.