Chương trước
Chương sau
Ánh sáng mặt trời vào buổi sáng xuyên qua cửa sổ, lười biếng chiếu rọi lên những người đang ngồi đầy những bậc thang trong phòng học.

Phía trước phòng học, một người đàn ông trẻ tuổi, cả người tràn ngập phong độ của người trí thức, đang đứng giảng bài.

Ngồi ở giữa, Hạ Hiểu Úc dựa vào cửa sổ ở chỗ ngồi, đang dùng một tay chống cằm, giống như toàn bộ học sinh tuyển khóa khác, im lặng mà nhìn chăm chú lên bục giảng nơi giáo sư trẻ tuổi đang chậm rãi nói.

Người đàn ông này…… khí chất tuyệt hảo, hào hoa phong nhã lại tao nhã bình tĩnh……

Chỉ có cô, biết bộ mặt thật sự của anh.

Cô biết anh trong chuyện riêng tư, lúc thuộc về cô thì tình cảm dường như dịu dàng lại cuồng dã dâng trào.

Khi có chút thời gian lại đầy sự kiên nhẫn, dụ dỗ cô, chỉ bảo cô, một lần lại một lần để cho cô “thử nghiệm” nhiều kiểu khác nhau……

Suy nghĩ thoáng qua làm cho cô lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn quên mình đang trong phòng học.

Sương mù trong đôi mắt phượng, trên gương mặt trái xoan nhiễm đỏ ửng, nơi khóe mắt đều là vẻ mặt mềm mại, rõ ràng mà nói, đây là một người được cưng chiều, cô gái nhỏ được yêu thương.

Gương mặt đỏ của cô dường như là vừa mới ăn xong nồi lẩu cay, cô bị một động tác bóp mũi vô cùng thân thiết làm giật mình.

“Ơ?”

“Ơ cái gì ơ, đã tan học rồi.” Tiếng nói hơi thấp bao hàm ý cười, “Em thật sự là không có tiếp thu, từ đầu tới cuối cũng không hề nghe giảng. Nói, đang suy nghĩ cái gì?”

Hạ Hiểu Úc ngẩng đầu nhìn bốn phía, quả nhiên, trong phòng học đám người đã tản cả ra, chỉ còn tốp năm tốp ba học sinh đang thu dọn laptop, ngẫu nhiên tò mò mà nhìn lén bọn họ bên này.

Giáo sư Du lịch sự lại đẹp trai hóa ra đã “sa lưới” a!

“Không có a, không nghĩ cái gì.” Hạ Hiểu Úc đối mặt với ánh mắt tò mò hay mang một chút ghen tỵ, chỉ là thản nhiên cười, cô tập mãi cũng thành thói quen rồi.

“Không nghĩ cái gì, sao mặt lại hồng lên như vậy?” Bàn tay to của Du Chính Dung khẽ vuốt lên khuôn mặt đang nóng lên của cô, “Vẫn còn nóng. Em không thoải mái sao? Muốn về nhà nghỉ ngơi hay không?”

Cô ngẩng mặt, “Em không sao. Hơn nữa, chúng ta không phải cần phải đi sao?”

Du Chính Dung nhìn xem đồng hồ, “Ừ, nên đi rồi, nếu không sẽ không kịp chuyến bay.”

Nói, anh xoay người nhấc túi du lịch to đặt ở bên chân Hạ Hiểu Úc, sau đó, một tay nắm lấy tay cho cô đứng dậy, nắm thật chặt không buông ra.

Cô phát hiện lòng bàn tay của anh đổ mồ hôi.

Đi đến bên ngoài khoa, Hạ Hiểu Úc nhịn không được nghiêng đầu hỏi: “Anh không phải là đang khẩn trương chứ?”

“Khẩn trương? Làm sao có thể?”

Tuy rằng nói là nói như vậy, Hạ Hiểu Úc vẫn là một mặt đi, một mặt nghiêng đầu, quan sát gương mặt dưới ánh mặt trời, gương mặt tuấn mỹ động lòng người khiến tim đập nhanh hơn.

Cô chớp mắt, chăm chú nghiên cứu một lúc lâu. Từ lòng bàn tay của anh đổ mồ hôi, đến ánh mắt của anh, lông mày rậm của anh cũng nhíu lại suy đoán……

“Anh thật sự đang khẩn trương!” Cô tuyên bố nói, “Không cần gạt em, em nhìn ra được!”

“Được, em nói đi. Nghĩ muốn phần thưởng gì?” Du Chính Dung đơn giản cúi người xuống, hôn một cái xuống khuôn mặt của cô, ý đồ dời đi lực chú ý của cô.

Đáng tiếc không có thành công.

“Anh lại có thể khẩn trương! Mỗi ngày đối mặt với bao nhiêu học sinh, giáo sư Du còn tiếp xúc với truyền thông, lại có thể khẩn trương!”

Du Chính Dung cố gắng che giấu xấu hổ của mình, chỉ là nắm chặt tay cô, ra sức mà đi về phía trước.

“Là anh tự mình nói muốn cùng em đến Singapore gặp ba em, anh rõ ràng không rảnh, lại nhiều việc, còn muốn cùng em bay một chuyến như thế, khiến cho bản thân mình khẩn trương lên như vậy, hà cớ gì phải làm như vậy……”

Cô hơi oán giận, khiến cho Du Chính Dung mỉm cười rộ lên.

Hiểu Úc thật sự thay đổi.

Tuy rằng ngốc, tuy rằng vẫn là thường không biểu đạt, nhưng mà khi ở trước mặt anh, trong sự che chở cùng yêu thương của anh, cô đã dũng cảm, yên tâm mà bộc lộ quan tâm cùng cảm xúc của cô.

Với người khác là chuyện rất dễ dàng, với anh và cô mà nói lại trải qua một quãng thời gian học tập cùng tìm kiếm vất vả mới có thể từ từ đạt tới mục tiêu.

“Anh đương nhiên sẽ khẩn trương. Nhưng mà vẫn là không thể không đi.” Anh dứt khoát kéo cô đến gần, cánh tay dài vòng qua vai của cô, cúi đầu ở bên tai cô nói: “Nào có người đi bàn chuyện cầu hôn chỉ dùng điện thoại để nói? Anh dĩ nhiên muốn tự mình đi thăm hỏi bác trai.”

“Cái gì cầu hôn? Em sao không biết?” Vẻ khiếp sợ giống như bị sét đánh tới, Hạ Hiểu Úc bị đóng đinh tại chỗ, di chuyển cũng không có khả năng.

“Ai, thật sự là học sinh không chịu nghe lời, ngay cả cầu hôn là cái gì cũng không biết.” Du Chính Dung thở dài, cố ý dùng giọng điệu cảm thông nói, che giấu khẩn trương cùng vẻ đỏ mặt của anh.“Đợi khi xuống máy bay, thầy lại giải thích với em thật rõ.”

“Thầy……” Hạ Hiểu Úc quả thực nói không ra lời.

“Tuy rằng chỉ dạy hai tuần, anh vẫn là đã dạy em a. Nhưng mà việc này sẽ không thể dùng để nói với ba em.” Du Chính Dung nở nụ cười, đó là nụ cười mang một chút ngại ngùng cùng thoải mái.

Tiếng cười lang lảnh, sung sướng mà trầm ổn, anh ôm chặt vai của cô, một lần nữa lại bắt đầu bước đi.

Chỉ cần có cô ở bên cạnh, trong lòng, con đường này, nhất định có thể đi được rất dài rất xa, ngọt ngào đầy hạnh phúc.

Hoàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.