Trợ lý đứng bên cạnh, vốn dĩ không dám nhìn thẳng vào sắc mặt của Phó Minh Ân.
Chỉ cần trên mạng có bức ảnh xấu nào được đăng lên, cô ấy cũng có thể buồn cả ngày, huống hồ bây giờ lại là kiểu bị người ta “dẫm lên mặt”.
Một người nổi tiếng mà bị so sánh thua kém về nhan sắc với người thường – chẳng khác nào bị lấy mạng.
Trợ lý càng thêm dè dặt, cẩn trọng.
Phó Minh Ân hỏi: “Anh ta vẫn chưa về à?”
Trợ lý: “Chưa ạ.”
Sắc mặt Phó Minh Ân lại tối thêm vài phần.
Về đến phòng bệnh, bên trong trống không.
Không đi cùng cô đi kiểm tra thì thôi, mới đến chưa được một tiếng đã chẳng biết lạc đi đâu.
Phó Minh Ân bước đến bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Dương Thiện Đông đang nói chuyện với Tô Hoàn Vãn.
Hai người đang trò chuyện điều gì đó mà cô không nghe rõ.
Khi Dương Thiện Đông quay về phòng, Phó Minh Ân hỏi: “Vừa rồi anh đi đâu vậy?”
“Chỉ xuống tầng dưới đi dạo chút thôi,” Dương Thiện Đông nói: “Hay em nhắc nhở mấy fan của mình một chút, đừng tụ tập trước cổng viện nữa, ảnh hưởng đến hoạt động của bệnh viện đấy.”
“Có phải có ai đó nói gì với anh không?” Phó Minh Ân chất vấn.
“Tất nhiên là không, anh chỉ góp ý thôi. Nhỡ đâu bị phóng viên chụp được, rồi nói em gây rối trật tự công cộng thì lại phiền. Mấy cái ‘phốt’ kiểu này, đúng sai đôi khi cũng chỉ là vấn đề góc nhìn.”
Phó Minh Ân nghe vậy thì trong lòng càng thấy khó chịu.
Loại người như Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846213/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.