Món ăn được mang lên nhanh hơn họ dự đoán.
Chỉ có hai người nên họ không gọi nhiều, theo nguyên tắc không lãng phí – chỉ chọn ba món.
Không biết có phải vì nụ hôn sâu ban nãy tiêu tốn sức lực không mà Tô Hoàn Vãn cảm thấy đói hơn hẳn lúc mới xuống máy bay.
Ăn xong, nghỉ ngơi một chút, Tạ Yến Ninh lái xe đưa cô về quê nhà anh.
Nhà anh là kiểu nhà truyền thống ở vùng sông nước Giang Nam, cách trung tâm thành phố khoảng một giờ lái xe.
Không hiểu sao, gần về đến nơi, Tô Hoàn Vãn bỗng thấy hơi lo:
“Nhà anh có nhiều họ hàng lắm không?”
“Đừng lo, mọi người dễ gần lắm, hơn nữa họ đều biết về em rồi, chắc chắn sẽ rất quý em.” – Tạ Yến Ninh nói – “Anh sẽ luôn bên cạnh em, đừng căng thẳng.”
Nhà anh vốn đơn giản, chỉ có ba người: bố mẹ và anh.
Nhưng nhà họ Tạ là gia tộc lớn ở vùng này, quan hệ dây mơ rễ má, dịp Tết lại thêm lễ cúng tổ, người trong họ kéo về rất đông – có lúc chính anh còn không nhớ hết.
“Em đâu có căng thẳng.” – Tô Hoàn Vãn cãi.
“Được được, là anh căng thẳng.” – Mấy chuyện nhỏ Tạ Yến Ninh không bao giờ tranh luận với cô, tranh cãi chỉ để tăng thêm chút “gia vị” tình cảm. Còn những chuyện lớn, trong mắt anh chỉ có một giới hạn duy nhất: miễn là Tô Hoàn Vãn không rời bỏ anh, thì chẳng có chuyện gì là lớn cả.
“Không đúng nha!” – Tô Hoàn Vãn bỗng bật dậy – “Vậy em có cần chuẩn bị bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846201/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.