Tô Hoàn Vãn lập tức ngẩng đầu, con ngươi trợn to:
“Khi nào thì anh mặt dày đến thế hả?”
Tạ Yến Ninh bật cười vì biểu cảm của cô:
“Anh mặt dày xưa giờ rồi mà, em không biết sao?”
Tô Hoàn Vãn bị độ vô sỉ của anh làm cho choáng váng.
Cô giơ tay định nhéo mặt anh:
“Anh có đi không hả!”
Tạ Yến Ninh càng cười rõ hơn, mặc cho cô véo mặt:
“Không đi. Trừ khi em năn nỉ anh.”
Anh còn nhân cơ hội ôm chặt cô vào lòng, bàn tay áp sát sau lưng cô qua lớp áo sơ mi mỏng, nơi tiếp xúc nóng rực khiến cô không khỏi cảnh giác.
Phía trong đang “trống không”, Tô Hoàn Vãn cảm thấy tình hình cực kỳ nguy hiểm, cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng cánh tay đang siết chặt eo khiến cô không thể động đậy.
Tô Hoàn Vãn cắn môi:
“Anh buông tay ra!”
“Không buông. Là em tự ngã vào lòng anh đấy.”
Tạ Yến Ninh còn mặt dày đến mức đặt cô ngồi trên đùi mình:
“Hôn một cái đi.”
“Anh chưa hôn đủ à?”
Mới sáng sớm mà! Vừa rồi còn… mà giờ môi cô vẫn còn tê tê đây này!
“Chưa đủ.”
Tạ Yến Ninh kéo cô lại gần, hôn xuống lần nữa.
Nụ hôn nóng bỏng, triền miên, tay anh cũng không yên phận.
Với tình trạng hiện tại – cô mặc mỗi chiếc sơ mi của anh – thì đúng là tiện lợi quá mức.
Tô Hoàn Vãn mắt rơm rớm vì tức.
Thừa lúc anh buông ra lấy hơi, cô vội dùng tay chặn môi anh lại, thở dốc nói:
“Em năn nỉ, em năn nỉ mà!”
Đôi mắt ướt đẫm, quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846182/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.