“Em nói rõ xem, ‘mất’ là ý gì?”
Tạ Yến Ninh hỏi.
Tô Hoàn Vãn liền kể lại những gì mình nghe được, “Tính cách của bác Mạnh ấy, nói thế nào nhỉ, nếu ông ấy đã quyết thì hầu như không còn đường lùi.”
“Công khai rồi à?” Tạ Yến Ninh hỏi.
“Chắc chắn là chưa, nếu công khai thì em đã biết rồi. Em đoán là chỉ nội bộ trao đổi thôi, mấy nhà lớn như chúng em thường hay mắc bệnh này.”
Tô Hoàn Vãn nói không chút khách sáo.
Nhớ lại chuyện năm xưa giữa ông cô và nhà họ Thương, may mà nhà cô không quá gia trưởng, chứ không thì cô cũng phải diễn một màn “nổi loạn vì tình yêu”.
Tạ Yến Ninh khẽ gõ ngón tay lên tay vịn ghế, không nói gì thêm.
“Có cần em giúp không?”
Tô Hoàn Vãn hỏi thêm.
Dù sao cô cũng không thân với hai người kia, chẳng rõ tình cảm họ đã tới mức nào. Nhỡ đâu tình yêu đã nguội lạnh từ lâu, giờ đôi bên chỉ đang thuận nước đẩy thuyền thì cô lại thành người lố.
“Em khỏi lo, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy. Còn quyết định thế nào là chuyện của cậu ta, chúng ta không giúp gì được.”
Tạ Yến Ninh ra ngoài một chuyến.
Khi trở lại, anh bảo: “Chủ nhà trốn mất rồi.”
“…”
Tô Hoàn Vãn nghẹn lời: “Nếu có được chút hành động như thế sớm hơn, thì có khi giờ đã khác.”
Tạ Yến Ninh cởi áo khoác, lên giường ôm lấy cô: “Đừng lo cho cậu ta nữa, lo cho anh đây này.”
Tô Hoàn Vãn nghiêm túc: “Người ta là anh em tốt của anh mà!”
“Vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846142/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.