Tô Hoàn Vãn lập tức đưa ra quyết định, đẩy người lên lầu.
“Bố mẹ tôi tới rồi, anh mau trốn đi, tuyệt đối không được để họ thấy anh.”
“??” Tạ Yến Ninh hoàn toàn không hiểu gì.
Lên đến tầng trên, Tô Hoàn Vãn suy nghĩ một chút, vẫn là dẫn anh vào phòng mình, giọng nghiêm túc: “Anh đừng phát ra tiếng, tuyệt đối tuyệt đối không để bố mẹ tôi phát hiện ra.”
“Không phải… tôi…” Tạ Yến Ninh định nói anh cũng không phải người không thể gặp, nhưng cúi đầu vẫn còn ngửi thấy mùi bia — đành bỏ cuộc.
Lần đầu gặp gỡ, tốt xấu gì cũng nên để lại chút ấn tượng tốt.
Tạ Yến Ninh nhắm mắt hít một hơi: “Được.”
Dù là người luôn bình tĩnh ứng phó mọi tình huống như Giáo sư Tạ, cũng không ngờ có ngày mình rơi vào cảnh éo le thế này. Dù chẳng làm gì khuất tất, nhưng thế này rất dễ gây hiểu nhầm.
“Em đang giấu trai trong nhà đó hả?” Tạ Yến Ninh cười khổ tự giễu.
Tô Hoàn Vãn liếc anh một cái: “Đừng có đùa, nếu thật sự bị hiểu lầm thì phiền phức to đấy.”
Đúng là, cái kiểu không có ranh giới của Tạ Yến Ninh đâu phải mới ngày một ngày hai.
Lại một ngày làm “trà xanh” bất đắc dĩ.
Tô Hoàn Vãn xuống lầu, hoảng thật sự, nhưng cũng mừng thật lòng.
“Bố mẹ, sao hai người lại tới đây?” Cô chạy tới ôm họ, vừa mừng rỡ vừa xót xa: “Hai người bay chuyến đêm tới à?”
Chung Khiết vuốt tóc con gái: “Đừng nghĩ nhiều, bố mẹ bay chuyến quốc tế, tiện thể ghé qua thăm con.”
“Cũng có chút việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843706/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.