Mười giờ rưỡi Tạ Yến Ninh có tiết, anh vào thư phòng chuẩn bị giáo án, sau đó lái xe đến trường.
Trong giờ nghỉ ngắn giữa buổi, anh mở bảng tin WeChat của Tô Hoàn Vãn, nội dung có phần phong phú hơn của anh.
Ảnh đại diện là cô ôm con mèo mập của mình — không rõ có phải là sở thích kỳ lạ của Tô Hoàn Vãn hay không mà cô đang cầm hai chân trước của mèo, tạo dáng như đang chúc Tết.
Tạ Yến Ninh nhìn vào khuôn mặt mèo kia, dường như thấy rõ bốn chữ “sống không còn gì luyến tiếc”.
Dù không đăng bài thường xuyên, nhưng nội dung thì đủ thể loại, rất tùy hứng: từ việc than thở học hành mệt mỏi đến xuất huyết, đến ảnh đi chơi điên cuồng với bạn bè, thi thoảng là những bữa ăn ấm cúng cùng người thân, và nhiều nhất là ảnh con mèo mập kia.
Tạ Yến Ninh lướt lướt, cảm thấy cuộc sống của cô khá phong phú.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở một bài viết của năm đó, nhìn dòng định vị.
“‘Tạm biệt?’” — ngày này anh không thể nào quên.
“‘Tạm biệt’ là tạm biệt với ai đây?”
Đúng lúc có sinh viên đến hỏi bài, thấy giáo sư Tạ – người luôn nghiêm túc – bây giờ lại mang vẻ mặt có phần nghiến răng nghiến lợi, bèn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm.
“Giáo sư Tạ?”
Tạ Yến Ninh thu lại điện thoại, nét mặt đã trở lại như thường:
“Gì vậy?”
Sinh viên kia lập tức thu mình lại.
Giáo sư Tạ vẫn là giáo sư Tạ, người không chớp mắt dù giết người.
Mấy người nói thích thầy…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843692/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.