Tạ Yến Ninh khẽ cong môi cười: “Em hiểu rõ tôi vậy cơ à.”
“Dù sao cũng là bạn học cũ, nên tôi có tìm hiểu một chút.” Tô Hoàn Vãn cũng chẳng né tránh. Việc năm xưa Tạ Yến Ninh không thích cô đâu phải lỗi của cô. Bây giờ đều là người trưởng thành rồi, những chuyện của tuổi trẻ nên để lại phía sau thôi.
Làm người thì phải thẳng thắn.
“Anh xem đi, anh còn nhỏ hơn tôi nửa năm, mà bây giờ đã là phó giáo sư rồi. Còn tôi vẫn chỉ là bác sĩ nội trú. Sao khoảng cách giữa con người với nhau lại lớn như vậy chứ?” Tô Hoàn Vãn cắn một miếng bánh bao, còn đầy vẻ bất bình: “Chưa nói đến chuyện anh còn nấu ăn quá giỏi, sau này không làm nghiên cứu nữa thì có thể mở nhà hàng làm ông chủ cũng được.”
“…” Khuôn mặt Tạ Yến Ninh thoáng đầy cảm xúc phức tạp.
“Chúng ta làm ở hai lĩnh vực khác nhau, không cần so sánh. Và chuyện hơn kém nửa năm tuổi… chẳng có gì quan trọng.”
Dù đầu óc Tạ Yến Ninh thông minh đến đâu, anh cũng không hiểu vì sao Tô Hoàn Vãn lại muốn so chuyện này với anh.
Hơn nửa tuổi thì làm sao chứ!
“Đương nhiên anh không thấy có gì.” Tô Hoàn Vãn hơi buồn bã.
“Rõ ràng đều là bạn học, vậy mà các anh đều đứng ở tầm cao mà tôi chẳng bao giờ với tới. Đợi anh lên giáo sư, có khi tôi vẫn chỉ là một bác sĩ tuyến đầu nho nhỏ.”
Tô Hoàn Vãn hiểu rất rõ, bản thân cô còn dựa vào việc nhà mình có điều kiện.
Nếu là gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843690/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.