Tô Hoàn Vãn nhấp một ngụm rồi nói: “Đúng là pha rất ngon, là xay thủ công sao?”
Không ngờ giáo sư Tạ cũng khá biết tạo bầu không khí.
“Ừ.” Tạ Yến Ninh đáp, “Tôi pha trước khi cô tới.”
Tô Hoàn Vãn nhìn sang. Máy pha cà phê đặt ngay trước cửa sổ, mà ngay trước cửa sổ chính là chỗ cô vừa cúi xuống nhặt quần áo.
Nếu anh ấy không bị mù, chỉ cần ngẩng đầu là thấy ngay.
“……”
Tạ Yến Ninh cũng nhìn theo, “……”
Không khí yên lặng đến chết chóc.
Ký ức tê liệt năm xưa lại bắt đầu trỗi dậy tấn công cô.
“Cà phê ngon thật, có thể rót cho tôi thêm ly nữa không?” Tô Hoàn Vãn bình tĩnh uống cạn rồi hỏi.
Tạ Yến Ninh khẽ cười: “Được.”
May mắn thay, đúng lúc ấy điện thoại cô reo, cứu cô khỏi tình thế khó xử.
Dương Lạc Vi ở đầu dây bên kia hỏi: “Bao giờ thì cậu qua đây?”
Tô Hoàn Vãn ước lượng tình trạng cái chân của mình, có lẽ lát nữa là ổn, cô nói: “Tớ có thể sẽ đến muộn một chút. Không cần đâu, tớ tự qua đó được.”
“Thiệu Thành Hoa bận như vậy mà cậu còn bắt anh ấy đến đón? Thôi thôi, tớ tự bắt taxi là được.”
Khi Tô Hoàn Vãn cúp máy, Tạ Yến Ninh hỏi: “Chân cô như vậy, ngày mai còn tham dự được đám cưới không?” Mà phù dâu thì gần như bận cả ngày.
“Chắc vẫn ổn, không ảnh hưởng.”
“Khách sạn ở đâu? Tôi chở cô qua.” Tạ Yến Ninh nói: “Khu này cũng khó bắt xe.”
“Như vậy có phiền anh quá không?”
“Cô té ngã ở nhà tôi, xét cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843680/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.