Mấy lời vừa rồi khiến Tô Hoàn Vãn không vui chút nào. Cô đang sống yên ổn, dựa vào đâu mà phải chuyển đi? “Tôi chuyển đi làm gì?” Cô hơi cau mày.
Khu này rộng thế, nửa năm có khi chẳng gặp nhau một lần, đâu đến nỗi phải né nhau như vậy. Cho dù Chương Vân Thanh có để ý đi nữa thì đó là chuyện của họ, chẳng lẽ cô phải vì hai người họ mà dọn đi?
Muốn chuyển thì họ chuyển!
“Nếu anh không thích thì có thể tự chuyển.”
Tạ Yến Ninh không để tâm đến lời phản kích của cô, chỉ cười khẽ, tự giễu:
“Anh ta mà sống ở đây à? Công ty của anh ta cách nơi này xa lắm.”
“Ai cơ?” Tô Hoàn Vãn hơi khó hiểu, “Tôi đâu làm ở công ty, tôi làm ở bệnh viện gần đây.”
“Chẳng lẽ sau khi kết hôn, cô và Thiệu Thành Hoa sẽ sống xa nhau?”
Tận dụng chiều cao, Tạ Yến Ninh hơi cúi nhìn xuống cô, giọng có phần chất vấn.
Nghe đến ba chữ “sống xa nhau”, Tô Hoàn Vãn quay phắt sang nhìn anh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên:
“Anh đang nói gì mà hổ báo thế? Tôi với Thiệu Thành Hoa kết hôn hồi nào? Anh bị hiểu nhầm cái gì rồi!”
Một tràng câu hỏi khiến nét mặt Tạ Yến Ninh hiếm khi lộ vẻ hoang mang:
“Không phải cô kết hôn sao?”
“Tất nhiên là không!” Tô Hoàn Vãn dứt khoát, “Giáo sư Tạ, sao anh lại có ảo giác đó?”
Nghĩ đến hành vi kỳ lạ của anh và bạn anh hôm nay, cô bỗng tỉnh ngộ:
“Hóa ra anh với bạn anh tưởng tôi vừa xem mắt xong là đi đăng ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843674/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.