Tỉnh dậy, Tô Hoàn Vãn nằm ngây người nhìn trần nhà, không hiểu vì sao mình lại mơ thấy Tạ Yến Ninh. Ngay cả trong mơ, cô còn thấy oan ức thay cho chính mình.
Cô trở mình, đấm nhẹ xuống giường.
Rốt cuộc là vì cái gì cơ chứ!!!
Rõ ràng người đó đã rất lâu, rất lâu rồi không xuất hiện trong trái tim cô.
Thật đúng là… cái gì với cái gì thế này!
Cô bực bội vò tóc, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới ngồi dậy.
Ngoài cửa, chú mèo mập màu cam mà cô nuôi đang cào cửa đòi vào.
Mở cửa ra, thấy nó ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt nhìn cô chăm chú.
Tâm trạng Tô Hoàn Vãn dịu xuống đôi chút. Cô ngồi xuống xoa xoa nó:
“Ngoan nào, hôm nay em ở nhà trước nhé, chị phải ra ngoài một lát.”
Con mèo — tên Nguyên Tiêu — “meo meo” vài tiếng, còn cắn lấy ống quần cô như đang biểu đạt sự bất mãn.
“Đừng như vậy, người trong giang hồ… đâu phải muốn là được.”
Tô Hoàn Vãn gõ nhẹ lên cái đầu tròn xoe của nó.
Rửa mặt xong, cô lề mề đến tận gần mười một giờ mới chuẩn bị ra ngoài.
Thời tiết hơi lạnh, cô chọn một chiếc áo khoác gió mỏng dáng ôm.
Không trang điểm, tóc cũng lười buộc, cứ để xõa tự nhiên.
Tô Hoàn Vãn vốn có sẵn khí chất mỹ nhân; dù học y vất vả bao năm, mái tóc của cô vẫn đen mượt, dày dặn, chẳng có chút phiền não rụng tóc nào.
Thậm chí cô còn ghét mái tóc quá dày, khó sấy khô, mùa hè lại nóng, khiến Dương Lạc Vi khinh bỉ: đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843667/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.