Editor: Băng Châu
Bắt đầu từ đó, Cố Hành Chỉ theo tôi lăn lộn……
Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn cứ leo. Là do đứa trẻ này muốn làm khổ chính mình không liên quan tới tôi.
Tôi cố ý sắp xếp cho cậu ta trực hội học sinh vào tối hai ngày nghỉ.
Mỗi lần tới thời gian này là tôi lại nhắn tin thúc giục cậu ta «8 giờ tối đi trực, không được đến trễ, nhớ đến chỗ thư ký đánh dấu, nhận được thì trả lời."
Cậu ta cũng biết mà nhắn lại một chữ, oh.
Thời tiết cuối thu chuyển lạnh, tôi chôn mình trong ký túc xá trừ khi nào đi học mới ra khỏi phòng, Tô Tín biết tôi thích ở trong phòng nên cũng không ép tôi ra ngoài, nhưng mà nấu cháo điện thoại mỗi đêm 30 phút là điều không thể thiếu.
Mỗi lần tôi lên sân thượng nghe điện thoại là Tân Hân lại khi dễ tôi, yêu thành như vậy, có chán ngấy không, có buồn nôn không?
Tôi để điện thoại xuống nói: “So với cậu thì tớ chỉ là đệ tử thôi.”
Hôm nay vừa cúp điện thoại thì màn hình lại nhấp nháy số của hội trưởng, tôi vội nhấn nghe.
Anh ta quát: “Kỳ Nguyệt, sao cô không có trách nhiệm của một người hội phó gì hết? Không phải tôi khó khăn với cô mà nhiệm vụ của cậu ta cô phải gánh vác chung, nếu không phải có nữ sinh phản ánh với tôi cô lười biếng thì cho tới giờ tôi cũng không biết gì.”
Tôi im lặng, mẹ nó con nhỏ nào, không đụng tới cô mà cô còn đi nói tùm lum, chả khác nào lấy ân báo oán!
“Được được được, tôi lập tức đi quan tâm tới đàn em, được chưa?” Tôi bất đắc dĩ trả lời.
“Uh, nhanh một chút cho tôi.”
Hội trưởng cúp điện thoại xong tôi vội vàng đi thay đồ ngủ, đội nón len lên đi tới phòng hội học sinh ở lầu một.
Hai bên đường đi trong trường có trồng cây diệp tử, gió đêm thổi vi vu, tôi kéo áo lông lại, thời tiết đúng là càng ngày càng lạnh.
Lúc đến phòng hội học sinh chỉ có Cố Hành Chỉ và ba cô gái ở đó, cậu ta yên lặng ngồi đọc sách ở bên bàn làm việc.
Tôi ngồi xuống đối diện cậu ta: “Này, cấp trên tới kiểm tra.”
“Oh.” Đầu cậu ta cũng không thèm ngẩng lên chỉ lo đọc sách.
Xỳ ―― thái độ gì đây, tôi lấy điện thoại ra chơi xếp gạch (Tetris),gió lạnh từ cửa sổ phía sau thổi vào, tôi nhìn nhìn Cố Hành Chỉ, trên người cậu ta chỉ có duy nhất một cái áo sơ mi, đúng là băng ngàn năm.
Không quan tâm cậu ta nữa, tôi để điện thoại xuống đi đóng cửa sổ.
Ngồi một lúc tôi khát nước, cầm túi lên đi mua trà sữa, ngồi chờ ở đó bà chủ vừa làm vừa nói
“Mua cho bạn trai à?”
“Không phải == mua cho đàn em.”
“Đàn em cũng là đối tượng dự bị tốt đấy, sớm muộn gì cũng có phát sinh, không phải các cô gái bây giờ đều thích tình chị em hay sao.”
“……………”
Tôi im lặng, tinh thần tám chuyện bây giờ đúng là thiên hạ vô địch.
Trả tiền xong, tôi vui vẻ hát hò trên đường về phòng làm việc, đưa 1 ly cho Cố Hành Chỉ: “Uống đi, là cấp trên an ủi cấp dưới.”
“Không muốn uống nhựa.”
“Cái gì?”
“Cậu chưa nghe nói uống trà sữa là uống nhựa sao?”
“Mẹ nó, không uống thì thôi.”
Tôi ngồi vào chỗ mình, Cố Hành Chỉ từ từ ngẩng đầu lên đôi mắt tối đen: “Vừa rồi điện thoại cậu reo.”
“Hả?”
“Reo rất nhiều lần, tôi nhận dùm rồi.”
“Ai?”
“Tôi vừa nói thì bên kia cúp ngay.”
Tôi cầm điện thoại lên kiểm tra, trái tim nhảy thình thịch, oh my god, là Tô Tín.
Tôi khẩn trương gọi lại, một lúc lâu bên kia mới nhận.
“Alo.”
“Ở đâu?”
“Văn phòng hội học sinh.”
“Anh ở khu để xe gần đó, trời mưa rồi em qua đón anh.”
“Trời mưa? Cái đó……em không có dù.”
“Anh có dù.”
“== anh có dù sao còn kêu em, hay là muốn em dầm mưa tới đó.”
“Mau tới đây.” Giọng nói anh bá đạo không chịu nỗi.
“……….”
“Nhanh lên đấy, trong vòng 5 phút phải để anh thấy em.”
“Biết rồi.” Tôi bực bội cúp điện thoại.
Nhìn nhìn Cố Hành Chỉ, cậu ta vẫn đang lật sách: “Này, bạn học Cố.”
“Gì?”
“Cậu có dù không?”
“Có.”
“Có thể cho tôi mượn một chút được không?”
“Không được.”
“……….Tại sao?”
“Tôi muốn xài.”
“Không thể cho cấp trên cậu mượn chút được sao?”
Cố Hành Chỉ đóng sách lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Được thôi, cho tôi tan ca trước giờ giao ca tôi đưa cậu đi.”
Tôi nhìn trời mưa ngoài cửa sổ, vỗ bàn: “Thành giao!”
Tôi cầm ly trà sữa đứng ở cửa chờ một hồi cậu ta mới chịu ra, tôi liếc thấy cậu ta cầm theo ly trà sữa.
Tôi: “Ai yo, không phải nói không uống sao, không tự nhiên sao.”
Cậu ta: “Đem ra vứt bỏ.”
==|||
“……….Đi, đưa tôi ra nhà xe.”
Im lặng đi chung với cậu ta một đoạn, cậu ta cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng mưa rơi trên mặt dù.
Từ xa tôi đã thấy Tô Tín che dù màu đen đứng trước cửa xe, nhìn anh như muốn tan vào màn đêm. Anh nhìn thấy tôi cũng không đi lên chỉ đứng đó chờ tôi bước tới.
Cố Hành Chỉ che dù cho tôi đến gần chỗ Tô Tín thì anh nhanh tay kéo tôi về phía anh.
“Sao lại đến trễ như vậy?” Anh chau mày giọng nói có chút trách cứ.
Tôi đưa ra vẻ mặt khóc lóc: “Em không có dù, nếu không nhờ đàn em đưa đến thì anh đã thấy em ướt như con chuột rồi.”
Lúc này Tô Tín mới trầm mặc nhìn về phía Cố Hành Chỉ.
Cậu ta đứng thẳng người, không kiêu ngạo cũng không tự ti : “Thầy Tô.”
Tô Tín khẻ vuốt cằm, ánh mắt nhìn Cố Hành Chỉ như có địch ý trong đó, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Tôi nhìn hai người họ ganh nhau trong đêm mưa, cảnh tượng này nói thế nào đi nữa cũng đều có kích tình, haizza giết chết tôi rồi………..
Cố Hành Chỉ đưa tay lên nói: “Thầy, hội phó, tôi đi trước.”
“Uh.” Tôi vội vàng đồng ý: “Cám ơn cậu.”
Tô Tín không quan tâm cậu ta, đưa tay nắm tay tôi nói: “Sao tay lạnh thế?”
Tôi rút tay ra, oán giận nói: “Anh đó, em mới đi từ trong mưa gió ra sao không lạnh được?”
Anh cong môi cười nhưng không lên tiếng chỉ là nắm tay tôi chặt hơn.
Chờ tôi lấy lại tinh thần, Cố Hành Chỉ đã sớm đi, tôi nhìn Tô Tín: “Tìm em làm gì?”
Anh nhìn tôi rồi lại nhìn tay tôi: “Đi thôi, đi mua trà sữa.”
Khuôn mặt anh mang chút tà khí đột nhiên mỉm cười, nụ cười sáng ngời trong mắt tôi, tôi sững sờ một chút mới nói: “Uống trà sữa là uống nhựa, em không muốn gieo giống không tốt vào anh.”
“Vậy sao em gieo giống vào đàn em? Cậu ấy là sinh viên tài năng dưới tay anh đấy.”
“Sao hả, không đành lòng hả? Em chính là nhìn cậu ta khó chịu muốn gieo họa cho cậu ta đó.”
“Anh không muốn em gieo họa vào cậu ấy.” Anh đem ô che hơn phân nữa về phía tôi, nắm tay càng chặt hơn: “Tạo phú không được, gieo họa lại càng không.”
***
Tôi cùng Tô Tín đi tới tiệm trà sữa, tôi tùy tiện gọi: “Dì ơi, cho lỳ trà sữa!”
Bà chủ đang nằm trên ghế bỏ tờ báo xuống, nhìn thấy Tô Tín liền nói: “Sao lại là cậu? Đây là đàn em? Dì thấy không có giống.”
“Dĩ nhiên không phải đây là thầy con.”
Tô Tín đứng kế bên không nói chuyện, do anh khá cao nên lúc đi vào tiệm trông cái tiệm thấp hơn hẳn.
Bà chủ: “Thầy cũng được, đầu năm nay các cô gái cũng rất thích kiểu tình thầy trò lắm.”
Tôi囧, bà chủ, còn cái gì mà bà không ghép thành đôi được không?
Bà chủ: “Muốn lấy vị gì?”
Tô Tín nhìn mấy hạt trân châu đầy màu sắc cười nói: “Mỗi loại một ly.”
Tôi vội vàng đẩy anh: “Thần kinh à, nhiều thế sao uống nỗi.”
Bà chủ cười cười: “Cái này, cậu ta nói giỡn đấy, một ly tất cả vị đó.”
“Tôi không có giỡn, hôm nay tâm tình tốt nên muốn mua nhiều.” Giọng nói của anh nghe rất vui vẻ.
Tôi đã miễn dịch với tính động kinh của Tô Tín nên không kỳ kèo nhiều, buông tay ra: “Dì làm đi, nhớ là bỏ ly mang về.”
Bà chủ tính toán một chút: “Từ từ, chờ dì tính lại, vị chanh, khoai môn, dâu, táo…………”
Cầm trà sữa đi ra, trên tay tôi đầy trà sữa, khắp người đều là trà sữa ==.
Rốt cuộc là bà chủ lấy lòng anh ở chỗ nào? Hay là chuyện vừa nãy đắc tội anh?
Tô Tín đưa tôi tới cổng ký túc xá, còn thân thiết xoa đầu tôi nói: “Lên đi, uống không hết thì cho bọn Tân Hân.”
“……….Uh.” tôi khóc không ra nước mắt.
Về phòng khuôn mặt Tân Hân khiếp đảm nhìn tôi: “Kỳ Nguyệt! Thì ra cậu không phải đi trực mà là đi cướp tiệm trà sữa.”
“Uh.” Tôi miễn cưỡng đồng ý: “Đúng vậy, còn bị bắt sống, hậu quả ngày mai có thể thấy được.”
“Mồm miệng, cậu mới là hậu quả, làm việc không được che giấu tội ác, ngày mai chị sẽ đem tội ác của cưng ra ánh sáng!”
Lâm Tĩnh lau tóc từ trong phòng vệ sinh đi ra, kể khổ: “Tân à, cậu đừng có lấy lòng tiểu nhân ra nói chuyện với Tiểu Nguyệt Nguyệt, người ta là Tô cầm thú có tiền, đừng nói là mấy ly trà sữa này, cả tiệm trà sữa anh ta cũng có thể mua được.”
Tân Hân phối hợp che mặt: “Đúng rồi, Tiểu Bạch nhà tớ chỉ có thể mua trà sữa cho mình anh ấy, còn nhà kia của Kỳ Nguyệt mua trà sữa để chôn sống cậu ấy còn được.”
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, lặng lẽ mở máy vi tính, lặng lẽ đeo tai nghe, lặng lẽ cách xa âm thanh của hai người họ.
Nhớ lấy, im lặng là vàng.