Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37
Chương sau
Trêи ghế sa lông rộng lớn, Tôn Giai Ni đang bị Lục Minh Thần đặt dưới thân mặc sức hôn. Đảo mắt đã hơn một tháng qua đi, quan hệ giữa cô và Lục Minh Thần cũng ngày càng thân thiết. Bọn họ đều ăn ý không công khai ra ngoài mà lựa chọn lén lút hẹn hò, yêu đương ngọt ngào. Bởi vì ngày thường đi học đều là ‘thầy Lục’, gọi “thầy Lục”, dần dần cô quen gọi anh như thế. Hơn nữa gọi chú đúng là rất bất tiện. Lúc trước hai người đi ăn cơm, cô vừa gọi anh “chú Lục” vừa hôn anh khiến một bàn người bên cạnh liên tục nhòm ngó. Hôm nay là thứ Sáu, Chủ nhật hai người đều không có lớp, Tôn Giai Ni nói dối bạn học là về nhà, tự học buổi tối một lúc liền tới chỗ Lục Minh Thần. Người đang yêu đương cuồng nhiệt chỉ hận không thể dính như sam 24 tiếng mỗi ngày. Ăn cơm tối xong, hai người cùng ngồi trêи ghế sa lông xem TV, sau đó nụ hôn của Lục Minh Thần hạ xuống. Qua một tháng huấn luyện của anh, Tôn Giai Ni đã học được cách hít thở, cũng bắt đầu nghênh đón đáp lại. Thời tiết đầu hè, hai người hôn hôn, rất nhanh không hề thỏa mãn. Lục Minh Thần từ từ di chuyển xuống dưới, như ma cà rồng trong Dark Night, mạnh mẽ ɭϊếʍ ʍút̼ cổ nhỏ dài của cô gái. “A ~” Da cổ rất mỏng, Tôn Giai Ni cảm thấy vừa tê vừa ngứa, không nhịn được yêu kiều rêи rỉ. Giọng cô gái mềm mại yếu ớt như bị ai bắt nạt khiến khí huyết người ta dâng lên. Lục Minh Thần nắm lấy nơi mềm mại của cô qua lớp vải, ác ý nhào nặn. “Chậc, lại không mặc áօ ɭót.” “A ~ em vừa tắm xong.” “Nhưng thầy giáo vẫn đang ở đây, bạn học Tôn sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?” Lục Minh Thần nhíu mày, giả vờ nghiêm túc nói. Giọng điệu anh lập tức mang đến cảm giác khác thường cho Tôn Giai Ni. Nơi giữa hai chân nóng lên, ɖâʍ dịch cứ thế chảy ra. “Xin lỗi thầy.” Cô làm bộ thẹn thùng muốn ôm ngực, nhưng tay Lục Minh Thần nắm chặt không tha. Động tác tay anh càng kịch liệt hơn, mạnh mẽ kéo núm иɦũ ɦσα cô, lúc kéo dài ra như dây cao su, lúc lại thả ra.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37
Chương sau