Chuyến đi hai ngày cuối tuần đã lên lịch từ trước phải kết thúc sớm vì cơ thể hai người không khỏe.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng ở khách sạn xong, dưới sự kiên trì của Tôn Giai Ni, hai người đi tới bệnh viện địa phương.
Cũng may bác sĩ kiểm tra xong nói là bị thương ngoài da, thoa chút thuốc nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
Trên đường trở về, bởi vì ‘làm việc’ triền miên nên bầu không khí tất nhiên là khác biệt.
Lúc chờ đèn đỏ, Lục Minh Thần cực kỳ tự nhiên cầm tay cô nhóc, vuốt ve chậm rãi giống như trấn an một con mèo nhỏ.
“Còn đau không?”
Anh nhìn hai chân cô khép lại một cái, hỏi một câu có ẩn ý.
“Dạ? À, không đau.”
Tôn Giai Ni hơi thẹn thùng, nhưng ngọt ngào vẫn nhiều hơn.
“Sau lưng anh còn đau không?”
Đáng tiếc cô chưa học bằng lái, anh đã bị thương rồi còn phải lái xe chăm sóc cô.
“Vẫn ổn.”
Tôn Giai Ni nghĩ tới vừa rồi bác sĩ dặn dò, lại nhắc nhở lần nữa: “Sau khi anh về nhà ăn uống thanh đạm một chút, nhớ là không được ăn đồ kích thích. Ban đêm tắm rửa cũng phải cẩn thận, đừng chạm vào nước. Còn có…”
“Ni Ni.” Cô gái nhỏ lẩm bẩm lải nhải bị giọng nói dịu dàng của Lục Minh Thần ngắt lời.
“Hả?”
Bệnh nhân không nhìn ra một chút khó chịu nào, một bên chuyên tâm lái xe, một bên giống như vô ý nói: “Nếu không em chuyển tới chăm sóc anh hai ngày đi, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-qua-ba-dao/2490855/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.